Nhưng Đông Di thành vẫn cần phải tiếp xúc với Phạm Nhàn.

Nếu Trưởng công chúa sụp đổ, không còn nghi ngờ gì nữa, Phạm Nhàn sẽ trở

thành đối tượng lựa chọn số một của Đông Di thành. Mà trước khi lựa chọn như

vậy, Đông Di thành nhất định phải bày tỏ thiện ý của mình trước.

Chính trị đúng là rất diệu kỳ, rõ ràng hiện giờ Phạm Nhàn và Đông Di thành

vẫn đang đối địch với nhau, nhưng cả hai đều rõ ràng hiểu rằng sau khi đối địch,

họ cũng phải bắt đầu thử nghiệm tiếp xúc. Hôm nay có thể là ngươi chết ta

sống, nhưng không khéo ngày mai lại cùng nâng cốc chung vui.

Trước lợi ích rất lớn, mọi thù hận đều có thể được xóa bỏ, cho dù Phạm Nhàn

không nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn Tứ Cố Kiếm nghĩ như vậy.

Phạm Nhàn cũng hiểu rõ, mối liên hệ giữa Đông Di thành và bản thân chỉ có thể

là kiểu tiếp xúc ngầm. Bây giờ cái tên ngu ngốc Tứ Cố Kiếm vẫn đặt phần lớn

thẻ đánh bạc bên phía Trưởng công chúa. Đúng như lời Lâm tướng gia ở Ngô

Châu phân tích, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, Đông Di thành có thể đảm bảo

hàng chục năm bình yên, làm sao phải cần cần đến Phạm Nhàn.

Lý do ngày hôm nay người mặc trắng tên Vương Hi đến tiếp xúc với Phạm

Nhàn, chỉ là để mở đường trước mà thôi.

"Đây là ý của lệnh sư, hay là ý của Đông Di thành?" Phạm Nhàn mở miệng hỏi.

Vương Hi suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp: "Đây là ý của gia sư."

Một hỏi một đáp, hai bên đều hiểu rõ loại tiếp xúc này vẫn chưa thể công khai,

đây chỉ là một nước cờ ẩn hết sức lão luyện của Tứ Cố Kiếm, không thể để ai

biết được.

"Lợi ích của ta là gì?" Phạm Nhàn hỏi một cách trực tiếp, "Cả đốg cao thủ cửu

phẩm của Kiếm Lư các ngươi định ám sát ta ở Giang Nam. Đâu thể chỉ vì một

lời của ngươi mà coi như chưa hề xảy ra chuyện gì."

"Không có lợi ích, chỉ có thái độ," Vương Hi giải thích một cách ôn hòa. "Đông

Di thành và đại nhân vẫn là kẻ thù, nhưng ta không phải... Ta chỉ đại diện cho

thái độ của sư phụ. Kể cả trong Đông Di thành, rất ít người biết tới sự tồn tại

của ta. Miễn là đại nhân đồng ý, ta sẽ đứng bên cạnh đại nhân. Điều này sẽ

không bao giờ thay đổi."

"Kể cả khi đại sư huynh của ngươi quay trở lại ám sát ta?" Phạm Nhàn cầm lấy

dùi sắt, khều than trong lò sưởi, thuận miệng nói, "Ngươi cũng sẽ đứng bên

cạnh ta, giết sạch người của Đông Di thành?"

"Đúng vậy," Vương Hi rất nghiêm túc trả lời. "Phàm là kẻ gây bất lợi cho đại

nhân, đều là kẻ thù của ta."

Phạm Nhàn không nhịn được bật cười, thở dài nói: "Tứ Cố Kiếm ơi là Tứ Cố

Kiếm, mấy thứ tên ngu ngốc này nghĩ ra, đúng là thú vị."

Khi nói câu này, Phạm Nhàn liếc mắt quan sát phản ứng của Vương Hi. Khi y

nói đến hai chữ "ngu ngốc" -- điều kiêng kỵ lớn nhất trong Đông Di thành,

không ngờ đối phương vẫn giữa vẻ mặt bình tĩnh, không hề bị lay động.

"Đồ đệ thứ mười ba của Kiếm Lư..." Phạm Nhàn nheo mắt lại. Thiên hạ có tứ

đại tông sư, cộng thêm Ngũ Trúc thúc, đệ tử cuối cùng thật sự của Khổ Hà là

Hải Đường, còn đệ tử cuối cùng của Ngũ Trúc thúc chính là mình, nếu người

mặc áo xanh trước mắt này thực sự là đệ tử cuối cùng của Tứ Cố Kiếm, vậy hắn

cũng là nhân vật khá lợi hại mới đúng.

"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Vương Thập Tam Lang." Phạm Nhàn thản nhiên

nói: "Thập Tam Lang à... Ngươi đã suy nghĩ chưa, với cái tính thù dai của bản

quan, sau này Đông Di thành các ngươi vẫn muốn đi theo mụ điên ấy đối đầu

với ta, sao ta lại chỉ vì một mình ngươi mà bỏ qua cho cả Đông Di thành?"

"Hợp tác thì cả hai đều có lợi." Vương Hi bật cười, tiêu sái tới khó tả. "Đối với

những kẻ đắc tội với với đại nhân, ngài hoàn toàn có thể tìm cách tiêu diệt. Sư

phụ đã bảo ta tới Khánh Quốc du lịch, ta lại không hề giấu giếm dã tâm, đương

nhiên là muốn sống sót."

"Miễn là ta còn sống," Vương Hi nói một cách bình tĩnh, "Đông Di thành cũng

sẽ tiếp tục tồn tại theo cách của nó hiện tại."

Nghe câu nói bình thản này nhưng thực chất rất không tầm thường này, Phạm

Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu và nói: "Ngươi cũng định đi vào kinh đấy à?"

"Đúng." Vương Hi thản nhiên thở dài: "Đã là du lịch, tất nhiên là phải đến kinh

đô của Khánh Quốc, nghe nói trong kinh đô có một nhà tên là Bão Nguyệt lâu...

Trong lầu có vô số mỹ nhân, nhất định phải thưởng thức một phen."

Phạm Nhàn không buồn ngẩng đầu lên: "Ta sẽ không giảm giá cho ngươi."

Vương Hi cười nói: "Ta coi bói cũng có thể kiếm được không ít tiền bạc."

"Vừa rồi chẳng phải ngươi nói ngươi không phải là thầy bói à?" Phạm Nhàn

nói.

Vương Hi nhẹ nhàng đáp lời: "Đại nhân... vận mệnh thật kỳ diệu, rời gió vào

mây, ánh sao nhấp nháy bất định, đâu phải thứ mà người phàm có thể dự đoán

được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play