Mạch Tân Nhi há hốc mồm, một lát sau vẫn không nói nên lời. HẮN biết thiếu

gia nói vậy là có ý gì, gia đình mình theo thiếu gia đến kinh đô, không còn phải

sống những ngày tháng khó khăn cực khổ nữa, nhưng... Hắn ho khẽ hai tiếng,

ánh mắt nhìn sang phía Đông Nhi hỏi ý kiến.

Tư Tư đứng bên chứng kiến mọi chuyện, không nhịn được mỉm cười, tính khí

thiếu gia vẫn luôn như vậy, cứ gặp mấy nữ nhân nha đầu thân thiết là không thể

ương ngạnh nổi, cũng không thể ép Đông Nhi tỷ tỷ làm gì, đành phải bắt tay

vào theo hướng Mạch ca.

Làm sao Đông Nhi lại không hiểu ý định của Phạm Nhàn. Cô thở dài nói:

"Thiếu gia kê đơn thuốc, chắc chắn rất tốt... Đông Nhi hứa với thiếu gia, sau

này sẽ không vay nặng lãi nữa. Bao năm qua, thiếu gia đã cho gia đình nô tỳ

hơn trăm lạng bạc, nô tỳ cũng hứa với thiếu gia là sẽ lấy ra dùng... Ở thành Đạm

Châu này, hơn trăm lạng bạc cũng đủ để sống an ổn cả đời, thiếu gia đừng lo

lắng."

Tư Tư nhìn sắc mặt Phạm Nhàn, đứng bên khích lệ: "Viên thuốc kia dẫu có tiền

cũng không mua được, cho dù thiếu gia có tìm đến cửa tiệm bán thuốc tốt nhất

kinh đô, chẳng lẽ còn có thời gian chạy ngàn dặm xã xôi đưa thuốc về cho tỷ

không?"

Đông Nhi nhìn cô với vẻ khó xử, nói: "Viên thuốc gì mà phải tốn công như

vậy?"

Phạm Nhàn ở bên cạnh lắc đầu cười nói: "Còn nhớ năm xưa trong phủ có một

vị tiên sinh dạy học mặt mũi khó coi không?"

Nghe lời này, Đông Nhi lập tức nhớ tới một đống tóc rối bù, đôi mắt lấp lóe ánh

sáng xanh lục như con sói đói. Cô bất giác ớn lạnh, che miệng chán ghét, nói:

"Nhắc tới tới Phí tiên sinh làm gì? Năm đó bọn nô tỳ rất sợ thấy ông ấy."

"Thuốc này do Phí tiên sinh bào chế," Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Tuy lão

nhân gia không mấy dễ nhìn, nhưng tỷ có biết không, hắn là Phí Giới Phí đại sư

tiếng tăm lừng lẫy trong triều đình Đại Khánh ta."

Đông Nhi giật mình kinh ngạc, tới hôm nay cô mới biết vị tiên sinh dạy học

trông như dâm tặc năm xưa lại có thân phận lớn đến vậy, nhưng liên tưởng tới

địa vị của thiếu gia, cô cũng thấy chấp nhận được.

Phạm Nhàn quay người lại, mỉm cười nói với tướng công của Đông Nhi: "Về

việc theo ta vào kinh, ngươi chuẩn bị chút đi."

Tướng công của Đông Nhi là người trung hậu thành thật, nhưng có vẻ không có

chính kiến. Nghe Phạm Nhàn nói chém đinh chặt sắt như vậy, hắn vô thức ừ

một tiếng.

Nhưng Đông Nhi lại hừ lạnh một tiếng, lườm hắn một cái, Mạch Tân Nhi vội

vàng im lặng.

Thấy cảnh này, Phạm Nhàn không nhịn được bật cười, hóa ra trong nhà này

Đông Nhi mới là người có quyền lên tiếng.

"Rõ ràng đang ốm, còn lo nghĩ làm gì?" Đông Nhi tức tối quát nam nhân của

mình, đứng dậy kéo Phạm Nhàn và Tư Tư ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống ở

giữa sảnh chính.

Uống hai chén trà, nói chút chuyện phiếm, chỉ có điều cho dù Phạm Nhàn có

nói nghiêm khắc ra sao, nhưng cứ nhắc tới đề nghị đến kinh đô là Đông Nhi lại

ương ngạnh im lặng, không chịu mở miệng đáp lại.

Phạm Nhàn nhìn gương mặt người phụ nữ này, không khỏi thở dài, trong lòng

thầm nghĩ hóa ra một vị tỷ tỷ dịu dàng như vậy cũng có bộ mặt cố chấp đến thế.

Tiếng ho khan vang lên từ phòng ngủ, Phạm Nhàn lắng tai nghe, hạ giọng

xuống một chút, dịu dàng nói: "Đông Nhi tỷ tỷ, năm xưa trước khi tỷ tỷ lập gia

đình, ta đã dẫn tỷ tới nhìn trộm Mạch huynh đệ, là tỷ chấp thuận nên ta mới

không để tâm đến chuyện này... Năm đó ta cũng đã hỏi rõ ràng năm đó, Mạch

huynh đệ mồ côi từ nhỏ, là người trung hậu thành thực, trong thành Đạm Châu

này cũng không có gì phiền toái về tam thân lục thích, nói vậy là sau kết hôn

chắc chắn hắn sẽ đối xử tốt với tỷ, ta mới yên tâm."

Chuyện này là sự thật, khi Đông Nhi tỷ tỷ kết hôn, Phạm Nhàn chỉ mới mười

một tuổi, nhưng y đã bí mật quan sát một lúc lâu, sau đó mới yên tâm gả đại nha

hoàn của mình cho Mạch gia.

Đông Nhi căng thẳng xoa xoa bàn tay ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Bây giờ

huynh ấy đối xử với nô tỳ vẫn rất tốt... Người mà thiếu gia đã chọn, làm sao lại

kém được?"

"Hai người đã không có thân thích gì ở Đạm Châu, sao lại không chịu theo ta

đến kinh đô? Năm đó đúng là ta đã sai lầm rồi." Phạm Nhàn hồi tưởng lại, nói:

"Để hai người ở bên ngoài, những ngày này sau này cũng chưa đã bình an?"

Không đợi Đông Nhi trả lời, y lại thêm: "Không cần phải lo rằng ta sẽ nuôi tỷ ở

kinh đô. Tỷ cứ tiếp tục mở hàng đậu hũ của mình, chẳng qua ở gần nhau, chúng

ta cũng tiện chiếu cố cho nhau."

Phạm Nhàn đâu cần Đông Nhi chiếu cố gì, ý tứ trong lời nói đã cực kỳ nghiêm

nghị.

Tư Tư ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy Đông Nhi tỷ tỷ, tỷ có biết

không, khi thiếu gia đến kinh đô, việc đầu tiên mà thiếu gia đã làm chính là mở

một cửa hàng đậu hũ. Bây giờ ngay cả vương phủ ở kinh đô cũng ăn đậu hũ của

chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play