Nói đến chuyện ngủ say như lợn, Lâm Uyển Nhi lại nghĩ đến Tứ Kỳ theo mình

vào Phạm phủ. Người này cũng là đại nha hoàn thân cận của cô, năm xưa lúc ở

biệt viện ngày nào cũng bị Phạm Nhàn chuốc thuốc mê, không có công lao

nhưng cũng trải qua khổ cưcj, cô nhíu mày nói: "Tứ Kỳ thì sao?"

Nhìn vẻ mặt của Uyển Nhi, Phạm Nhàn biết vị phu nhân đương gia này rất đưa

cả đại nha đầu của mình qua cửa. Có điều Phạm Nhàn thực sự thấy sợ những

chuyện này, y năn nỉ nói: "Hay là thôi đi, vi phu đâu phải loại làm được tới bảy

lần trong một đêm."

Uyển Nhi nhìn y với ánh mắt đầy trách móc.

Sau một hồi lăn qua lộn lại, cuối cùng hai phu thê đều mệt mỏi. Phạm Nhàn hài

lòng ôm thê tử của mình, thì thầm vào tai cô: "Ngày mai sẽ đưa nàng tới một

nơi."

Lâm Uyển Nhi mơ mơ màng màng đáp: "Thành Đạm Châu này đâu có lớn,

thiếp đã đi dạo hết rồi... còn định tới chỗ nào?"

Trước hết, không nhắc tới việc phu thê Phạm Nhàn du ngoạn Đạm Châu trong

một ngày, dù sao sau khi trở về Đạm Châu cũng có một khoảng thời gian dài

bận rộn. Phạm Nhàn còn phải tiếp đãi những người quen năm xưa, làm sao có

thể rút ra thời gian đi chơi. Lại thêm một ngày nào đó, cuối cùng do tổ mẫu chủ

trì, đại nha đầu Tư Tư vốn đã có sự cố bất ngờ với Phạm Nhàn trên chiếc thuyền

trên dòng Đại Giang, cuối cùng không có gì bất ngờ được thu vào phòng. Chỉ có

điều Tư Tư đã quá quen với việc hầu hạ Phạm Nhàn, trong thời gian ngắn vẫn

không quen với việc thay đổi vai trò như vậy, dáng dấp trông hơi ngơ ngác và

bối rối.

Chuyện này thì mọi người đã chuẩn bị tinh thần từ lâu. Tư Tư lớn lên cùng

Phạm Nhàn từ thủa nhỏ, tình cảm rất tốt, rất nhiều hạ nhân trong phủ vẫn còn

nhớ rõ năm xưa, Phạm Nhàn mười hai tuổi đã đứng ra bảo vệ Tư Tư, đánh cho

gã quản gia đến từ kinh đô kia một trận, đến mức mặt nở đầy hoa đào.

Sau khi chịu nhục, gã quản gia kia đã bỏ đi, chẳng qua tiếp đó không còn nghe

được tin tức gì, không biết đã đi đến đâu.

Hơn nữa sau khi Phạm Nhàn đến kinh đô, phía Đạm Châu nhận được tin tức y

kết hôn, lão tổ tông bèn đưa Tư Tư tới kinh đô, ai mà không hiểu ý nghĩa đằng

sau việc này? Từ trên xuống dưới hai gian nhà tại kinh đô và Đạm Châu đều

biết sẽ có một ngày Tư Tư được đưa vào phòng. Chẳng qua sau khi mọi việc

diễn ra, đám nha hoàn trong phủ bá tước chúc mừng Tư Tư xong, lại không thể

ngăn được chút hâm mộ và đố kị.

Lão thái thái tặng cho Tư Tư một bao lì xì lớn, lại ôn tồn trò chuyện một hồi

lâu, Tư Tư cô nương khóc thút thít, cặp mắt đỏ bừng, thậm chí Lâm Uyển Nhi ở

bên cạnh cũng lau lệ.

Sáng sớm hôm sau, cánh cửa sau Phạm phủ kêu lên ken két rồi bị kéo ra, Phạm

Nhàn kéo tay Tư Tư lén lút đi ra khỏi cửa. Y quay đầu lại nhìn nha đầu với đôi

mắt sưng đỏ như quả đào, không khỏi buồn cười hỏi: "Là ta đã bắt nạt nàng hay

là hay sao?"

Tư Tư bị y làm cho nghẹn lời, lườm y một cái, dù sao trong phủ này chỉ có cô

dám đối xử với Phạm Nhàn không lớn không nhỏ như vậy. Cô nhìn làn sương

mù vừa dâng lên của Đạm Châu cùng con đường yên tĩnh phía trước, không

nhịn được hỏi: "Thiếu gia, thế này là định đi đâu?"

Xem đó, xưng hô vẫn chưa thể thay đổi.

Phạm Nhàn nắm lấy bàn tay của cô, cảm thấy có phần kích thích như đang vụng

trộm, nhưng rõ ràng chỉ mới qua hôm qua đã quang minh chính đại đưa vào

phòng... Từ đó có thể thấy, đàn ông đúng là loài động vật bỉ ổi.

Ánh mắt y lóe lên vẻ dịu dàng, nụ cười hiện lên trên gương mặt: "Chúng ta đi

mua đậu hũ về ăn."

Sáng sớm, thành Đạm Châu rất yên tĩnh, đặc biệt là phủ bá tước càng không có

âm thanh dư thừa. Đạm Châu không lớn, thậm chí người đang sống trong thành

còn có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa từ các làng xóm ngoài thành. Nếu

chú tâm lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nhà ai đổ nước vệ sinh, tiếng nhà

ai đang đun nước chuẩn bị bữa sáng. Chợ bán thức ăn ở đằng xa đã thức dậy từ

sớm, rao rau quả xanh mơn mởn và thịt tươi để mời gọi các vị phu nhân nội trợ

dậy sớm.

Buổi sáng mùa hè, không khí trong lành, hai người Phạm Nhàn và Tư Tư dạo

bước trên con đường yên tĩnh trong thành, tới bên chợ thức ăn quen thuộc. Y

ngửi mùi vị càng lúc càng đậm trong không khí, lắc đầu thỏa mãn nói: "Hai năm

qua đúng là ta cũng ít tới chỗ này."

Tư Tư nhìn hắn từ mé bên, trong lòng thầm nghĩ, đường đường Khâm sai đại

nhân tất nhiên là không còn cơ hội đi mua thức ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play