"

Phạm Nhàn là một người tinh tế nhạy cảm, hiển nhiên y biết ý nghĩa sâu xa

trong hành động này của thê tử, đương nhiên cũng hiểu nỗi ưu phiền mờ nhạt

giữa hai hàng mi của thế tử trong những tháng ngày gần đây là gì. Nhưng... hắn

vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết thích hợp.

Lý tưởng sống của Phạm Tư Triệt là vì làm ăn buôn bán, vì thế Phạm Nhàn có

thể giơ chân đạp hắn đến phương Bắc đi buôn lậu. Giấc mơ cả đời của Nhược

Nhược được hình thành bởi Phạm Nhàn, vì thế Phạm Nhàn có thể dùng mọi

biện pháp để đưa cô vào môn phái của Khổ Hà, đi hàng xa ngàn dặm, để thấy

những con người khác biệt. Nhưng đối với Uyển Nhi... thân phận lại khác, cô ấy

là thê tử của y, lý tưởng trong cuộc đời của cô... hay có thể nói một cách tầm

thường hơn, con đường mà cô cần tìm để thể hiện giá trị của mình là gì?

Kỳ thi mùa xuân cùng với một vài sự việc trước sau nó cũng khiến Phạm Nhàn

hiểu rõ, thế mạnh thực sự của Uyển nhi nằm ở trong cung, trong việc mưu tính,

đúng là có thể giúp mình không ít việc. Nhưng vấn đề là, trước mắt y và phe

Tín Dương như nước với lửa, làm sao lại đặt Uyển nhi vào cảnh khó xử đứng

giữa hai bên?

Phạm Nhàn thở dài một hơi, nói: ""Nếu trong tương lai thật sự có ngày gặp

nhau bằng binh đao, ta cũng biết nên tự xử thế nào.""

Cuộc trò chuyện thẳng thắn thế này thực ra rất ít xảy ra giữa hai phu thê bọn họ,

ngược lại luôn tránh né chuyện này. Lâm Uyển nhi im lặng một hồi lâu rồi mới

nói: ""Chàng biết đấy, thiếp không có quá nhiều tình cảm với mẹ... Nhưng dù

sao bà ấy cũng là mẫu thân của thiếp.""

""Ta hiểu mà."" Phạm Nhàn kề sát miệng mũi vào mái tóc cô, hít một hơi thật

sâu, ""Tin ta đi, ít nhất thì, ta nhất định không để nàng phải đau lòng.""

Câu nói này có ai tin không?

Phạm Nhàn đột nhiên mỉm cười, mở miệng nói: ""Uyển nhi, ở nhà suốt đúng là

tẻ nhạt... Ta có một số việc muốn nhờ nàng giúp làm, chẳng qua có thể sẽ khá là

khó khăn và mất công.""

Lâm Uyển Nhi tò mò mở to mắt, quay người lại đối diện với y, nói: ""Chuyện gì

vậy?""

Hương thơm dịu dàng trong lòng khiến Phạm Nhàn ôm lấy thê tử của mình,

không nhịn được xoa nhẹ hai lần vào chỗ đầy đặn ấy, cười nói: ""Nàng cũng

biết ta là người có tiền mà.""

""À đúng."" Lâm Uyển Nhi không thể nhịn cười, lật tay đánh rơi bàn tay gian

tặc kia.

Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: ""Lần đầu tiên xuống Giang Nam, ta đã

phát hiện cho dù Giang Nam giàu có thật đấy, nhưng thực ra vẫn còn nhiều

người dân áo rách quần vá, không được ăn no. Nàng xem, ngay cả Giang Nam

còn vậy, nói chi đến Giang Bắc và những người dân vùng trung du của Đại

Giang đang chịu cảnh lụt lội, họ thậm chí không biết làm thế nào để sống sót.""

Lâm Uyển Nhi tò mò nói: ""Chẳng phải chàng nói mình đã tìm thấy khoản bạc

trong Nội Khố, cũng đã nghĩ ra cách chuyển nó đến nha môn Tổng địa điểmốc

Hà Vận?""

""Đó chỉ là một phần thôi."" Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: ""Chuyện

trong triều đình thì nàng hiểu rõ hơn ta, đám quan viên này không mấy ai đáng

tin cậy. Ta đưa bạc vào triều đình, cho dù có Giám Sát Viện và Dương Vạn Lý

canh chừng, nhưng thể nào cũng chảy ra ngoài... Chưa nói đến những người

khác, ít nhất Phạm gia ta và Liễu gia, thậm chí cả trong cung cũng ăn bớt một ít

trên khoản bạc này, vì thế ta nghĩ... có một số việc nếu chúng ta tự mình làm sẽ

thuận tiện hơn.""

""Chuyện gì?""

""Giang Nam thật sự rất giàu có, những phú thương này có thể bỏ ra cả chục

triệu lạng bạc."" Phạm Nhàn cười lạnh: ""Tuy nhiên, vẫn còn quá nhiều người

nghèo khổ... Đây cũng là một vấn đề không công bằng.""

Y tiếp tục thở dài nói: ""Ta không có bản lĩnh có thể thay đổi tình hình này, ta

chỉ có thể tìm kiếm những biện pháp ôn hòa để cải thiện một chút.""

""Ý chàng là..."" Lâm Uyển Nhi cố gắng đoán ý tướng công, do dự nói:

""Chàng chuẩn bị cướp của người giàu để chia cho người nghèo?""

Phạm Nhàn phá lên cười, không ngờ vị thê tử xuất thân cao quý lại sử dụng

ngôn từ của lũ giặc cướp thông thường xuất hiện trong thoại bản, không nhịn

được vuốt cái mũi nhỏ xinh đẹp của cô một cái.

Uyển Nhi lè cái lưỡi nhỏ thơm tho cười hì hì.

o O o

""Nhưng... cũng có thể coi là cướp của người giàu chia cho người nghèo thật!""

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nói: ""Ý tưởng của ta như thế

này, dù sao cũng đã cạo được nhiều bạc như vậy từ Nội Khố và từ tay đám quan

viên, ta cần tìm cách để dùng nó, dù sao nhà ta cũng không thể tiêu hết. Lúc

trước ta cũng nói rồi không muốn thông qua con đường của triều đình, vậy phải

làm thế nào mới có thể dùng số bạc này để giúp đỡ bách tính trong thiên hạ

đây?""

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play