Từ sau khi sống lại, hay nói chính xác hơn là sau khi từ Đạm Châu về đến kinh

đô, Phạm Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen, mặc y phục màu đen, cầm

một lưỡi dao vừa nhỏ vừa dài màu đen, cất bước trong bóng tối. Từ trong ra

ngoài, toàn thân y toàn một màu đen.

Trên biển ngày hôm nay, trên mặt biển xanh thẳm rộng lớn này, con thuyền lại

rất trắng trẻo, cột buồm vươn cao, tấm buồm trắng như đôi cánh chim khổng lồ

tinh khiết, như muốn bay vút qua đám mây trắng nơi chân trời.

Đan trung úy què nào đó đã từng trói chính mình lên đỉnh cột buồm, quay về

phía mưa gió bão bùng sóng biển dữ dội, chửi rủa bất công trong thế gian.

Nhưng lúc này Phạm Nhàn đang trèo lên đỉnh cột buồm cao nhất, lại chẳng có

cảm giác đó. Sau khi so sánh giữa Trần Bình Bình và người bạn thân A Cam, y

mặc chiếc áo trắng mỏng manh, khẽ híp mắt lại, đón gió biển buổi sáng. Tâm

trạng của y lúc này đơn thuần và vui vẻ như cảnh vật mà lúc này y đang chứng

kiến.

Hắn chửi thiên mắng địa, oán trời trách đất, đấu tranh với càn khôn, muốn trở

thành chữ Nhân với nét đầu cong và nét phẩy ở cuối. Đây không phải cuộc sống

mà người ích kỷ sợ chết như Phạm Nhàn mong muốn. Y chỉ muốn tham lam

hưởng thụ từng khoảnh khắc sau khi chuyển sinh, muốn vinh hoa phú quý,

muốn mỹ nhân hồng nhan, muốn quyền lực làm rung chuyển thiên hạ; mà

những khoảnh khắc hưởng thụ tinh thần một mình, y cũng muốn.

Sau khi rời Đạm Châu, tuy có nhiều điều thú vị để giải trí, nhưng ngày qua ngày

vẫn bận rộn với những cuộc mưu mô tranh đấu, bận bịu giết người và đề phòng

bị giết. Cảm giác hoàn toàn thoải mái, tâm hồn không bị phân tâm bởi thứ khác,

đã lâu lắm rồi y không được hưởng thụ.

Không còn gì để nghi ngờ, Phạm Nhàn là giai cấp tiểu tư sản đầu tiên trên thế

giới Khánh Quốc này. Mẫu thân y, rõ ràng là người thuộc phe Nikolai

Alekseyevich Ostrovsky, vì vậy y không chịu bỏ lỡ cơ hội thả lỏng bản thân,

hóng gió trên biển, uống rượu thượng hạng ăn thịt bò như Sở Lưu Hương, như

Hứa công tử chủ nhân trước của chiếc thuyền này này. Chỉ tiếc là... trên tàu

không có nhiều người đẹp mặc bikini.

Con thuyền vượt lên trên những con sóng, để lại trên mặt biển xanh một đường

kẻ màu trắng, lướt sát qua mặt trời đỏ, gần trong gang tấc. Trên cột buồm, thanh

niên kia vẫy tay, đạp chân, miệng ngâm nga, quả thực... giống hệt một con khỉ.

o O o

Làn gió buổi sáng trên biển thực ra có hơi lạnh, sau khi Phạm Nhàn hét to vài

lần, áo hắn đã bị gió thổi đến ướt nhẹp, toàn thân cảm thấy không thoải mái.

Tuy Tang Văn nội lực đã giúp y không sợ nóng lạnh, nhưng cảm giác ẩm ướt

này vẫn khiến y cảm thấy không thoải mái. Có vậy y mới biết, hóa ra làm màu

cũng cần phải trả đôi chút. Y không khỏi tức giận, chuẩn bị đi xuống dưới sàn

thuyền.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn không nhịn được, lại tham lam đưa nhìn về biển khơi

như vĩnh viễn không có giới hạn, trong lòng dâng lên một loại khát vọng không

biết tên. Khát vọng ấy đã bắt đầu xuất hiện từ năm ngoái nhưng y chưa bao giờ

hiểu được nó thật ra là gì. Y đã từng thảo luận với Hải Đường, nhưng vẫn

không thể tìm ra nó từ sâu thẳm trong cõi lòng mình.

Biển khơi bát ngát bên ngoài thuyền và tâm hồn vĩnh viễn không thể thật sự

thanh tĩnh của y tạo thành một cảm giác mất tự nhiên. Y cau mày, nhổ một

ngụm nước bọt, ngụm nước bọt kia vẽ thành một đường cong, rơi vào mặt biển

xa xa, khiến mặt biển có thêm chút bọt nước,, cũng có thêm chút ô nhiễm.

Phía dưới, trên sàn thuyền, quan binh thủy quân và mọi người từ Giám Sát viện

ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Mấy ngày qua họ đã quen với chuyện thi

thoảng Khâm sai đại nhân lại có hành động kỳ quặc. Tuy là Thi Tiên thời đại

này, quyền thần triều đại này, bỗng chốc lại biến thành một con khỉ, hay đứng

trên đỉnh cột buồm nhìn về phương xa. Tuy chuyện này khiến nhiều người bất

ngờ, nhưng mọi người lại nghĩ, phàm là tài tử thì thể nào cũng có điểm quái dị

khác người, cho nên cũng thoải mái hơn.

Hành động nhổ nước bọt của Phạm Nhàn lọt vào mắt nhiều người trên sàn

thuyền. Một thủy thủ không nhịn được thở dài nói: "Nhổ nước bọt mà cũng nhổ

đẹp như vậy."

"Gừ gừ... Ngao ngao..." Trên đỉnh cột buồm vang lên những tiếng kêu kì dị, "Ta

là Thái Sơn! Ta là Thái Sơn!"

o O o

Mọi người trên bong thuyền nhìn nhau ngơ ngác, thủy thủ vừa nịnh bợ to gan

hơn người bình thường một chút, đánh bạo nói với quan viên Giám Sát Viện

đứng bên cạnh: "Đại nhân, Thái Sơn là ngọn núi gì?"

Người mà hắn hỏi chính là thân tín của Phạm Nhàn - Hồng Thường Thanh.

Hồng Thường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.

Một cơn gió nổi lên, một tiếng bộp nhẹ vang lên, một đôi chân trần cứ như vậy

hạ xuống vững chắc trên bong thuyền. Một thanh niên mặc áo đơn màu trắng

buông sợi dây thừng trong tay ra, ngáp một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play