"Vì sao ư?" Nhị hoàng tử cười nói: "Vì phụ hoàng cực kỳ tin tưởng hắn, vì ba

lão nhân gia Trần viện trưởng, Lâm tướng gia và Phạm Thượng thư dốc toàn lực

ủng hộ, vì tay trái của hắn nắm Giám Sát viện tay phải của hắn cầm Nội Khố,

hơn nữa đừng quên, hắn cũng mang họ Lý... Nói thật ra, theo như tình hình hiện

tại, nếu tương lai không có biến đổi gì lớn, sau khi phụ hoàng mất nếu Phạm

Nhàn muốn đoạt vị, thì chắc chắn hắn là người có nhiều cơ hội nhất."

Nhưng Diệp Linh Nhi chỉ nghe được bốn chữ "biến đổi gì lớn" trong lời nói

này. Nếu như phu quân bên cạnh mình nói thật, thế thì chắc chắn đang có rất

nhiều người chuẩn bị cho biến đổi lớn này.

Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Bây giờ điểm duy nhất mà Phạm Nhàn còn thiếu đó

là ủng hộ từ quân đội. Hắn không có cơ hội tiếp cận hai nhà Diệp Tần, nhưng

đừng quên vị đại hoàng huynh thân ái của ta, không biết gần đây thế nào mà cứ

như thể người giữ nhà cho Phạm Nhàn."

Nói tới đây, rốt cuộc Nhị hoàng tử cũng để lộ một chút oán trách. Nghĩ mà xem,

hắn và Đại hoàng tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tốt đến mức không thể

nói hết bằng lời. Ai ngờ Phạm Nhàn vừa mới vào kinh, Đại hoàng tử lại đứng

về phía Phạm Nhàn, đổi lại là bất cứ ai chắc trong lòng có chút bất bình.

"Điều quan trọng nhất để xác định hướng gió lần này là biến cố ở Giao Châu."

Nhị hoàng tử lo lắng nói: "Trong quá khứ tuy phụ hoàng rất tin tưởng Phạm

Nhàn nhưng chưa bao giờ để hắn động đến bất cứ vấn đề nào liên quan đến

quân đội. Có điều lần này người lại sắp xếp cho hắn đi giải quyết thủy quân

Giao Châu. Ta lo rằng phụ hoàng đang chuẩn bị buông lỏng ở phương diện

này."

Diệp Linh Nhi từ từ cúi đầu xuống, sau một hồi lâu mới đáp: "Nói cả nửa ngày,

thật ra nói cho cùng vẫn là trong lòng chàng không cam lòng thôi."

Sau một khoảng im lặng, Nhị hoàng tử nói rất chậm rãi và kiên định: "Đúng là

không cam lòng... Người khác có thể ngồi lên chiếc ghế ấy, tại sao ta lại không

thể? Ta ngồi lên chiếc ghế đó, sẽ làm không kém hơn bất cứ ai. Nếu không phải

trên thế gian này lại có thêm một Phạm Nhàn, làm sao ta phải thở ngắn than dài

trên con thuyền này."

Lại một hồi yên lặng.

"Ta thừa nhận, khi trò chuyện với Phạm Nhàn, ta nằm trong thế hạ phong hoàn

toàn." Gương mặt Nhị hoàng tử bỗng lộ vẻ thoải mái. "Có điều đôi lúc cũng

cảm thấy không phục. Nếu lúc trước phụ hoàng chịu giao Giám Sát viện cho ta,

giao Nội Khố cho ta, chẳng lẽ ta lại kém cỏi hơn Phạm Nhàn? Ta thật sự không

cam lòng, đã mưu tính suốt bao năm như vậy nhưng chỉ vì một vị huynh đệ bất

ngờ xuất hiện mà tất cả hóa thành bọt nước. Ta vẫn muốn tranh thủ một lần, cho

dù cuối cùng thua hắn... cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục."

"Sao phải khổ như vậy?" Diệp Linh Nhi thở dài một tiếng, nhìn hắn.

Trong lòng Nhị hoàng tử chợt rung động, phát hiện ra kể từ khi thê tử gả vào

vương phủ, vẻ đáng yêu và ngây thơ trước kia đã mất đi khá nhiều, có lẽ đây

cũng là cái giá phải trả khi cưới mình, cuối cùng thì ngày ngày cũng phải suy

nghĩ về những chuyện đấu đá lục đục này.

Diệp Linh Nhi nhẹ giọng nói: "Thiếp biết gần đây Trưởng công chúa luôn muốn

chàng và Thái tử hòa thuận, thiếp cũng biết đó là vì chuyện gì... Nhưng nói đi

cũng phải nói lại, thiếp vẫn không thích vị Trưởng công chúa kia, mặc dù bà ấy

là mẹ của Thần Nhi."

"Cô cô là một người rất đáng kinh ngạc." Nhị hoàng tử cẩn thận chọn lựa từ

ngữ, "Cô cô đã làm rất nhiều việc vì triều đình, hơn nữa... rất nhiều lúc chưa

chắc cô cô đã vì mục đích riêng của mình. Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu trước

kia cô cô thật sự tính toán chỉ vì vinh quang phú quý sau này, thế thì lúc đó cô

cô đã không chọn ta, không giáo dục ta. Cô cô hoàn toàn có thể vẫn đứng về

phía Đông Cung, mà Đông Cung cũng cần cô cô."

"Tại sao bà ấy lại chọn chàng?" Khóe môi của Diệp Linh Nhi mang theo chút

châm biếm, "Chẳng lẽ không phải vì chàng trông hấp dẫn hơn Thái tử điện hạ

à?"

o O o

"Đủ rồi!" Khóe môi Nhị hoàng tử hơi mím lại, quát khẽ một tiếng. Hắn tuyệt

đối không ngờ thê tử của mình lại tức giận với Trưởng công chúa đến vậy.

Diệp Linh Nhi hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Bà ta xúi giục chàng đấu

với Thái tử điện hạ, bây giờ lại bảo chàng hòa hảo với Thái tử điện hạ để đấu

với Phạm Nhàn và lão tam. Nhưng đấu đi đấu lại thì có ý nghĩa gì? Cho dù

tương lai bà ta thành công, Phạm Nhàn bị thất thế, nhưng khi đó chàng và Thái

tử điện hạ thì sao? Ai sẽ ngồi lên chiếc ghế đó?"

"Đó là chuyện của sau này." Nhị hoàng tử cúi đầu chậm rãi nói: "Cô cô thương

ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play