Tất nhiên Hoàng đế bệ hạ khó lòng nuốt được cơn giận này. Chỉ đợi vài ngày

nữa, khi tình hình ở kinh đô ổn định, Hoàng đế sẽ quét sạch những gia tộc dám

to gan giở trò sau lưng mình. Đương nhiên Thường Côn cũng sẽ bị đào từ trong

mộ phần ra, mài xương thành bột, thân bại danh liệt.

Sau khi kết thúc một đợt tán dương, gương mặt Phạm Nhàn đã trở nên lạnh như

tảng đá giữa biển khơi, sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm.

"Đêm hôm qua ta mới vừa tới Giao Châu, ban đầu muốn có cuộc mật đàm với

Đề Đốc đại nhân, định điều tra kỹ lưỡng về vụ việc một bộ phận thủy quân cấu

kết với hải tặc... Ai ngờ còn chưa kịp gặp mặt đại nhân thì ngài ấy đã qua đời.

Là ai, dám phát điên như vậy, mặc sức giết người trong phủ Đề đốc? Là ai dám

ra tay trước khi triều đình điều tra vụ án, dùng thủ đoạn ngông cuồng như vậy

để chống trả? Là ai sau khi vụ việc xảy ra, lại ra sức giết chết toàn bộ quan viên,

tướng quân trong phủ Đề Đốc, mưu toan diệt khẩu? Là ai, đêm tối hôm qua kích

động thủy quân, kích động lòng quân, ý đồ gây rối, chiếm lĩnh Giao Châu,

muốn chôn vùi tất cả bóng tối này trong vũng máu?"

"Là ai...?"

(Tác giả: Là ai mãi mệt quá, không nói tiếp nữa)

o O o

Đêm qua trong doanh trại thủy quân thật sự có biến động, hơn nữa lời đồn đại

cũng liên tục lan truyền. Nhưng mãi tới hôm nay Khâm sai đại nhân trên bục

cao giải thích kỹ lưỡng, những quan binh thủy quân này mới biết được không

phải Đề đốc đại nhân Thường Côn bị triều đình bức tử mà là bị kẻ khác thuê

người giết chết, thậm chí trong thủy quân lại có một số tướng lĩnh dám cấu kết

với hải tặc, dám âm thầm chống lại triều đình!

Không phải tất cả mọi người đều tin tưởng, ít nhất thì những thân tín của

Thường Côn và Đảng Kiêu Ba sẽ không tin. Do đó, binh sĩ dưới bục bắt đầu

náo loạn, có người hô to: "Đảng tướng quân đang ở đâu? Đảng tướng quân đang

ở đâu!"

Người khác lại hô: "Lấy đâu ra hải tặc?"

Quần chúng phẫn nộ, binh sĩ kích động, dần dần dà đoàn người bắt đầu chen lấn

về phía bục cao đằng trước.

Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng mỉm cười.

Hứa Mậu Tân liếc mắt ra hiệu cho những thân tín của mình dưới bục, đám giáo

quan xen lẫn trong số các binh sĩ hiểu ý, bắt đầu cao giọng hô to: "Báo thù cho

Đề đốc đại nhân! Giết chết tên khốn kiếp kia!"

Tên khốn kiếp rốt cuộc là ai, hơn vạn binh sĩ không rõ, nhưng tiếng hô như vậy

lại vừa vặn phù hợp với bầu không khí bi phẫn ngột ngạt của binh sĩ thủy quân.

Dần dần, tiếng hô hòa vào một, âm thanh chấn cộng chân trời cạnh biển, nhưng

không rõ vô tình hay cố ý lại đè ép những tướng sĩ lòng mang ý xấu, không cam

lòng bó tay chịu trói, gây kích động trong quân ngũ.

Phạm Nhàn giơ hai tay, nhẹ nhàng ấn xuống, sắc mặt âm trầm nói: "Trời không

có mắt, nhưng trời có tâm, những lũ vô lại điên cuồng đó đêm qua đã bị bắt giữ.

Sau khi kết án chúng sẽ bị xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, dùng điều

này để tế lễ Đề đốc đại nhân linh thiêng trên trời."

"Là ai?" Các quan binh thủy quân quay sang nhìn nhau, đều dồn dập suy đoán

xem ai trong quân đội lại to gan như thế. Nhìn lên bục cao ít đi vài vị tướng lĩnh

so với ngày thường, có một số người thông minh dần dần đoán được đôi chút.

Đúng như dự đoán, Phạm Nhàn liệt kê tên tuổi vài người, đều là những tướng

lĩnh có vị thế trong thủy quân, trong số đó, tên của Đảng Kiêu Ba bất thình

lìnhnằm đầu danh sách.

Tiếng nói trên bục cực kỳ rõ ràng thuật lại cho một vạn người biết chính những

tướng lĩnh thủy quân này đã đóng vai trò xấu xa ra sao.

o O o

Trất lúc nói chuyện, từ bên phải phía sau bục, năm tên tướng lĩnh máu miệng

khắp người bị áp giải lên. Đám người này chính là những kẻ đã ra tay với Phạm

Nhàn trong phủ Đề đốc đêm hôm qua. Giờ phút này sắc mặt ai nấy trắng bệch,

tinh thần sa sút, sau khi bị hành hình thậm chí đứng cũng không vững, trực tiếp

quỳ gối trước mặt Phạm Nhàn. Không rõ Giám Sát viện đã dùng phương pháp

gì, tuy sắc mặt đám người đầy oán giận và không cam lòng, nhưng hoàn toàn

không thể mở miệng kêu oan.

Hơn vạn binh sĩ dưới bục đồng thời im lặng, ánh mắt phức tạp tới cực điểm

nhìn lên cảnh tượng trên bục, nhìn các tướng lĩnh ngày thường ngồi cao chót

vót, giờ lại phải quỳ gối trước mắt mình, đầu rũ thấp, tóc tai bù xù, tình trạng

cực kỳ thê thảm.

Tĩnh lặng như chết, Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng trước mắt, tay đưa ra sau lưng,

ra hiệu sẵn sàng.

Đúng như dự đoán, giữa các binh sĩ yên lặng bỗng dưng vang lên một tiếng hô

sắc bén: "Đề đốc đại nhân bị lũ người trên bục giết chết! Gian thần làm loạn

quân ngũ! Đảng tướng quân bị oan!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play