Phạm Nhàn không cần phải nể mặt Trưởng công chúa và Đông Cung, nhưng

phải nể mặt những người này.

"Đại nhân, ta là bà con xa, biểu thúc của Nhâm Thiểu An."

"Đại nhân, hạ quan là Tần lão gia tử..."

"Đại nhân..."

Khi một tên Phó tướng quản lý hậu cần của thủy quân, thần thần bí bí rồi lại

lúng ta lúng túng nói: "Đại nhân, ta họ Liễu..." Lần này rốt cuộc Phạm Nhàn

cũng nổi giận. Đây chẳng phải là một trong ba lực lượng thủy quân mạnh nhất

của Khánh Quốc hay sao?

Y chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là một lực lượng thủy quân, mà trong đó lại có mối

quan hệ giữa các phe phái bè đảng lại phức tạp đến vậy. Họ Liễu? Ngươi có mối

quan hệ thân thích với mẹ kế của ta, tại sao trước đây không nói? Phạm Nhàn

tức giận, đuổi tên này ra khỏi cửa nhưng không cho hắn rời khỏi phủ... Đã là

thân thích bắn cung không tới, thế thì tiết mục đứng ra làm kẻ gian này, ngươi

không muốn diễn cũng phải diễn cho ta!

Tối nay, đối với Phạm Nhàn mà nói lợi ích lớn nhất chính là đã hiểu được rằng

quân đội không phải là một tấm sắt, chuyện bên trong nó còn phức tạp hơn nữa.

Có người của trong cung, có người của phủ Tướng gia tiền nhiệm, có người

trong Lão Tần gia, có người trong Môn Hạ Trung Thư. Y không tiện đối xử quá

nặng tay với họ, còn những người này đều quá gian xảo, không ai muốn nhảy ra

làm lưỡi đao trong tay của Phạm Nhàn.

Cuối cùng, Phạm Nhàn chọn ra hai người để làm lưỡi đao cho mình, đồng thời

để người cuối cùng đi vào.

Hắn không quan tâm đến người kia, chỉ đang suy nghĩ về ý định của mình,

trong lòng không khỏi tức giận. Cuối cùng, y chọn hai tướng lĩnh, một là người

của phủ Liễu quốc công, một thì năm xưa có quan hệ thân cận với nhạc phụ đại

nhân, mối quan hệ này là thân cận nhất, không thể phép bọn họ chạy trốn.

Phạm Nhàn tự cười nhạo, không ngờ rằng trong quân đội cũng trở nên như vậy,

thành chỗ cho các vị đại nhân trong triều đình sắp xếp chức vụ công việc. Cứ

tiếp tục như vậy, toàn bộ quân đội sẽ trở thành một mớ hỗn độn, sức chiến đấu

mà Khánh Quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo liệu có thể bảo tồn được mấy phần? Với

quân đội như vậy, làm thế nào có thể giữ vững bờ cõi, an lòng dân chúng?

Đúng là Thường Côn không phải là loại tốt lành gì, nhưng đám tướng lĩnh này

cùng với những người đứng sau họ thì tính là gì?

Y cực kỳ châm chọc nhìn về tên tướng lĩnh cuối cùng đó, biết đối phương là lão

tướng trong thủy quân, có đôi chút uy tín trong quân đội. Nhưng y không biết

tướng quân này thuộc nhà ai, không khỏi trào phúng: "Xin hỏi vị tướng quân

này có giao tình với vị nào trong triều đình? Lâm tướng gia? Thư Đại học sĩ?

Hay là Lão Tần gia? Không nói đến viện trưởng đại nhân và phụ thân của ta, ta

sẽ không tin."

Phạm Nhàn thở dài trong lòng, khi quan binh thủy quân mà cứ như vậy, thì

Khánh Quốc sẽ thật sự là quân không ra quân quân, nước không ra nước.

Chuyện quân đội là đại sự của quốc gia, nhưng lại để các môn sinh thân bằng cố

hữu tới mò lợi ích trong quân đội, làm sao đám người này có thể vô sỉ như vậy?

Tướng quân kia đứng trước Phạm Nhàn, gương mặt hơi cứng lại, nhưng sau đó

mỉm cười nói: "Thiếu gia, mạt tướng là người của ngài."

Phạm Nhàn ngơ người nửa ngày rồi vẫn không thốt ra được câu nào, ánh mắt

hơi híp lại, nói: "Ngươi là người của ai?"

Vị tướng quân mặt không đổi sắc, lại mỉm cười lặp lại: "Mạt tướng là người của

ngài."

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, trong lòng nổi lên một cảm giác hoang đường,

lúc trước mình còn hiên ngang bình phẩm triều thần, làm sao bây giờ lại đấm

ngược lên mặt chính mình?

Chỉ có điều xưa nay mình đâu có tâm phúc trong quân đội, Trần Bình Bình và

phụ thân đều bị hoàng đế chăm chú quan sát, cho dù bọn họ có bố trí người

cũng không thể không nói với mình. Cho nên Phạm Nhàn híp mắt, quan sát

người trước mặt, không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là người của

ai?”

Vị tướng quân kia lặp lại lần thứ ba: "Mạt tướng là người của ngài..." Hắn rất

cung kính nói: "Không liên quan tới tất cả mọi người, mạt tướng chỉ là người

của ngài."

o O o

Ngọn đèn trong thư phòng nổi lên một đốm lửa, trong phòng lúc sáng lúc tối.

Phạm Nhàn nhìn vị tướng quân trước mặt, quan sát màu vàng trên gương mặt

hắn lung lay, híp hai mắt, một lúc sau vẫn không nói gì thêm. Ngọn đèn có đốm

lửa, theo phong tục của Khánh Quốc đó là điềm lành, nhưng lúc này Phạm

Nhàn cũng không dám chắc.

"Lai lịch của ngươi ra sao, suy nghĩ như thế nào."

Phạm Nhàn chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho gương mặt của

mình ôn hòa thêm một chút.

"Mạt tướng tên là Hứa Mậu Tân." Tướng lĩnh kia nhẹ nhàng mỉm cười, bắt đầu

giải thích về thân phận của mình về phía với mối quan hệ với Phạm Nhàn trong

quá khứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play