Bên cạnh Phạm Nhàn, chủ tiệm vải đã mặc quan phục thu hồi lưỡi dồn dập

trong tay áo, giơ lệnh bài ra lạnh lùng nói: "Giám Sát viện đang điều tra, những

người không liên quan tránh ra."

Giáo quan kinh hãi, tay cầm đoạn đao gãy im lặng một lúc lâu không nói gì.

Thực ra xưa nay quan hệ giữa Giám Sát viện và quân đội luôn khá tốt, Giám Sát

viện rất ít khi điều tra vào công việc nội bộ của quân đội, nên các quan binh

Khánh Quốc không mấy sợ hãi Giám Sát viện. Nhưng dẫu sao lời đồn đại trong

dân gian cũng nhiều, sự khủng khiếp của cơ quan này đã xâm nhập vào lòng

người.

Quan cũng là dân, binh cũng là dân, đêm nay đột nhiên phát hiện có một đội

mật thám của Giám Sát viện lạnh lùng đi qua bên cạnh mình, đồng thời còn

chém đứt lưỡi đao của mình, giáo quan kia không khỏi sợ hãi.

Đến lúc hắn phản ứng lại mới phát hiện người của Giám Sát viện đã đi tới con

đường trước cửa phủ Đề đốc! Giáo quan trong lòng căng thẳng nhưng đã không

kịp tới thông báo cho đồng nghiệp bên trong phủ. Con mắt hắn đảo một vòng,

vẫn chưa quyết định liệu có nên lập tức tới báo cáo cấp trên không, hay ra khỏi

thành để thông báo cho các huynh đệ trong trại...

Lực lượng vũ trang bảo vệ bên ngoài phủ Đề đốc tất nhiên không chỉ là một tiểu

đội quan binh thủy quân như vậy, từ đầu đường đến cuối phố, các quan binh

thủy quân phụ trách vấn đề an toàn đều nhận ra có điểm dị thường, cũng lập tức

nhận ra thân phận thật sự của những người mặc áo đen kia.

Mật thám của Giám Sát viện!

Không ai biết mục đích của đám người Giám Sát viện là gì, vốn đều là một

phần của triều đình, quan binh thủy quân cũng không thể nào động binh đao lao

vào băm nhỏ đối phương thành thịt vụn. Hơn nữa mọi người đều biết Giám Sát

viện là cơ quan đặc vụ trực thuộc bệ hạ, trong lòng tất cả người đều cảm thấy

lạnh buốt, nhìn chằm chằm vào đám người Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thù

địch.

Một nhóm quan viên Giám Sát viện đi giữa mấy chục ánh mắt căm thù hai bên

đường phố, tiến thẳng đến cửa chính của phủ Đề đốc. Phạm Nhàn kéo lên mũ

quan lên trên, gãi mai tóc hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng màu

đỏ cũng như bức tranh treo trên cửa phủ, nở nụ cười với thân binh thủy quân

đứng canh ngoài cửa: "Giám Sát viện phụng chỉ điều tra vụ án, mời đại nhân

nhà ngươi ra tiếp chỉ."

Sáu tên thân binh trước cửa vốn đang giương mắt nhìn chằm chằm, nghe thấy

tới đây phụng chỉ điều tra vụ án, lập tức mất hết hơi sức. Đám người liếc mắt

nhìn nhau một cái, ngay lập tức có người chạy vào trong phủ truyền tin, những

người còn lại vội vã mở cửa chính, chuẩn bị đón tiếp sứ giả của Thiên tử.

Phạm Nhàn đang lo lắng những việc đang xảy ra phía sau phủ Đề đốc sẽ bị phát

hiện, không buồn để ý tới mấy quy củ này. Y nhấc chân bước qua bậc cửa cao

cao của phủ Đề đốc, xông thẳng vào trong.

Các quan binh thủy quân ở đằng sau quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ cõi đời

này sao lại có người tự cao tự đại như vậy? Cho dù ngươi là quan viên của

Giám Sát viện, cho dù ngươi có thánh chỉ trên người, nhưng... ngươi đến đây có

phải để tịch thu tài sản đâu, làm sao dám... xông vào như thế?

Người của Giám Sát viện đã xông vào, thân binh của Thường Côn cũng không

dám chậm trễ, cũng bước vào theo, chiếm lấy từng vị trí có lợi, cẩn thận quan

sát vào đoàn người Phạm Nhàn. Tuy chưa từng nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải ra

tay đụng độ, nhưng dẫu sao cũng cần chèn ép khí thế của đối phương.

Nhưng Phạm Nhàn cứ như không có cảm giác gì, vội vàng đi tới cửa chính, mở

cửa bước vào, sau đó thấy thân binh vừa vào trước báo tin đang không tìm thấy

Thường Côn, đành phải nói gì đó vào tai một vị phó tướng.

Trong đại sảnh, tiếng sáo trúc vẫn còn du dương, tiếng ca múa vẫn đang rộn

ràng, thông qua cánh cửa mở ra, vang vọng vào màn đêm trong thành Giao

Châu.

Phạm Nhàn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cảnh tượng náo nhiệt này,

biết rằng cái chết của Thường Côn vẫn chưa bị phát hiện. Trong lòng y thoáng

an tâm hơn một chút, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh: "Chư vị đại nhân hào hứng

quá nhỉ."

o O o

Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy đều sửng sốt đến giật bắn mình vì vị

khách không mời mà đến này. Một vài vị tướng lĩnh lỗ mãng trong thủy quân

Giao Châu giờ đã uống say, bỗng thấy âm thanh yêu kiều bên tai ngưng bặt,

định thần nhìn lại thì thấy người đẹp trong lòng đang kinh hãi nhìn ra ngoài

sảnh, không khỏi quay đầu nhìn theo; sau đó phát hiện ra những người mặc áo

đen đang đứng ở đó.

Một vị tướng lĩnh đột nhiên đứng dậy, tự hỏi trong lòng con mẹ nhà nó ai dám

quấy rối khi lão tử rượu chè gái gú, đang định lớn tiếng chửi rủa... Mấy vị quan

viên chính vụ Giao Châu thầm giật mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thân

phận thực sự của những người mặc áo đen đứng ngoài cửa - Tuy trang phục của

quan viên Giám Sát viện không có gì đặc biệt, nhưng... quá bắt mắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play