Ngay trong tiệc mừng thọ của mình, Thường Côn cầm chén rượu nhưng suy

nghĩ đã bay đến nơi khác... Trên hòn đảo đó, không còn một ai sống sót, người

ra tay cũng đều là các quan tướng tâm phúc của hắn, những binh lính sĩ tốt đều

bị giam trong doanh trại hàng ngày, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Nhìn Đề đốc đại nhân ngây người cầm chén rượu, khách khứa dưới bữa tiệc

nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thường Côn khôi phục tinh thần, nở nụ cười tự giễu. Phu nhân và con cái của

mình đều đang ở kinh đô, không biết bọn họ sinh sống ra sao. Còn chuyện bên

Giao Châu, cho dù triều đình có nghe được tin đồn, liệu có làm gì được mình?

Giám Sát viện không có bằng chứng cụ thể, làm sao dám động đến một vị đại

lão trong quân đội như hắn?

Sau khi suy nghĩ rõ ràng về nguyên nhân và hậu quả, đánh giá lại tình hình, xác

nhận an toàn cho bản thân, cuối cùng tảng đá lớn luôn nén nặng lòng Thường

Côn cũng nhẹ hơn một chút. Hắn gật đầu cho người đứng bên cạnh, đồng ý gọi

vũ nữ vào góp vui.

Chỉ có điều nhìn Hầu Quý Thường sắc mặt bình tĩnh ngồi trong tiệc rượu,

Thường Côn vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn ho khẽ hai tiếng, cảm giác

thấy bụng mình hơi phình lên, nói vài lời với thuộc hạ rồi đi đến nhà xí ở sau

viện.

Phạm Nhàn rời khỏi nhà Hầu Quý Thường, đi tới bên ngoài bức tường phía sau

của phủ Đề đốc đang cực kỳ náo nhiệt, cẩn thận che giấu bóng dáng mình. Cũng

như trên tường cao của hoang cung xưa nay cực ít khi có binh sĩ tuần tra, không

ai để ý quan sát bức tường cao đến hai trượng của phủ Đề đốc. Nương theo mây

đêm hè yểm hộ, Phạm Nhàn thở ra một ngụm trọc khí, chân khí trong người lưu

chuyển, hai tay ổn định áp sát vào bức tường trát hôi, hơi vận sức, xác nhận lớp

chân khí mỏng manh tỏa ra từ lòng bàn tay vẫn còn có thể phát huy tác dụng leo

núi tại Đạm Châu như trước.

Sau khi chân khí bá đạo trong người bùng nổ, may mà có Hải Đường giúp chữa

thương, nhưng y vẫn lo lắng bản lĩnh Spider Man sở trường của mình sẽ bị mất

đi do những biến đổi nhỏ nhặt trong cách vận hành chân khí trong cơ thể.

May mà nó vẫn còn.

Tựa như một bóng ma, Phạm Nhàn lặng lẽ vượt qua bức tường cao của phủ Đề

Đốc, trượt vào bụi cỏ trong viện, dễ dàng đánh ngã hai tên hộ vệ phía sau, sau

đó đi tới ngoài nhà bếp, lấy từ trong lồng ngực lấy ra công cụ chích độc chuyên

dụng của Giám Sát viện, dùng ống cao su có gắn đầu kim nhọn ở phía trước, đổ

thuốc mê đã chuẩn bị vào trong bình rượu đã niêm phong kỹ lưỡng.

Bên cạnh có một vò rượu đã mở, Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, trước tiên lấy

một chén uống thử, thấy vị rượu này quả thật không tệ. Xem ra thủy quân Giao

Châu hưởng thụ như vậy, không phải chỉ nhờ vào quân lương.

Trước khi rời khỏi, y tiện tay ném một viên thuốc vào đó.

o O o

Phạm Nhàn đứng trong bóng tối, nhìn vài tên thân binh canh gác bên ngoài gian

nhà đằng xa, không nhịn được bật cười. Tên Thường Côn kia đúng là sợ chết,

còn bắt người khác bảo vệ bên ngoài khi đi nhà xí.

Y bò lên mái nhà từ phía sau, căm tức chun mũi, nhảy xuống. Mũi chân chạm

đất, lặng lẽ không chút tiếng động. Y nhìn nhà xí này, phát hiện nhà xí của phủ

Đề đốc cũng thật xa xỉ, thậm chí có hai phòng bên trong và bên ngoài, nhưng

tiếc thay phòng ngoài không có bồn cầu, Phạm Nhàn cởi quần, bắt đầu đi tiểu.

Tiếng nước tí tách, tiếp đó vị Đề đốc thủy quân ngồi trên bồn cầu ở phòng trong

cũng bị kinh động.

Lúc này Thường Côn mới kéo quần xuống một nửa, đang ngồi trên ghế, ghế

trống rỗng, phía dưới đặt một bồn cầu, tuy dáng vẻ hơi chật vật nhưng trong mắt

hắn đã lóe lên vẻ tàn nhẫn như chim ưng.

Bên ngoài có người!

Biết có người xuyên qua được tầng tầng lớp lớp phòng vệ của phủ Đề đốc, tới

bên cạnh mình lúc đi ngoài, trong lòng Thường Côn cảm thấy ớn lạnh, phản

ứng đầu tiên của hắn là hô to: "Có thích khách!"

Nhưng hắn là người thông minh, thế nên lập tức khép chặt miệng mình lại. Nếu

đối phương là sát thủ, thế thì không cần phải cố tình tạo att để kinh động bản

thân. Người này đã có bản lĩnh tới sát bên cạnh mình mà không hề phát ra tiếng

động, thế thì cho dù mình gọi hộ vệ đến, e rằng cũng không ngăn cản được đối

phương ám sát.

Vì thế, hắn không nói câu gì, chỉ là căng thẳng chờ đợi, muốn biết ý đồ đến đây

của cao thủ bên ngoài.

Bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Ngươi tổ chức tiệc mừng thọ, sao lại không mời ta?"

Gương mặt của Thường Côn lóe lên vẻ tàn nhẫn, chợt mỉm cười nói: "Không

biết họ tên của tráng sĩ, biết gửi thiệp mời đi đâu?"

Rèm bên ngoài bị kéo lên, Phạm Nhàn một tay bịt mũi, nhíu mày, nhìn dáng vẻ

của vị lão tướng này, nói: "Ngươi chính là Thường Côn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play