Chỉ có điều, lão gia tử nhà mình... ngày trước chỉ là một Thị lang bộ Hộ, làm

sao lại khiến Lâm Nhược Phủ coi trọng như vậy?

Lâm Nhược Phủ không giải thích thắc mắc trong mắt y, tiếp tục nói: "Trong ba

người này, ta phục nhất ánh mắt của Trần Bình Bình, vì thế khi hắn phản đối

quyết liệt việc ngươi và Thần nha đầu kết hôn... mà lúc đó nhìn bề ngoài thì

việc này dường như không có gì xấu, đối với bên phía nào cũng vậy... Vì vậy, ta

biết hắn chắc chắn biết một số điều mà ta không nắm giữ... Vì thế..."

Ông lão mỉm cười nói: "Ta cũng phản đối."

Biết rằng Uyển Nhi và đại cữu ca đang dạo chơi bên ngoài, Phạm Nhàn hiểu

rằng công việc chống giàn thiên lý chỉ có thể làm vào buổi tối. Y lão nhạc phụ

Phạm Nhàn vậy, biết chuẩn bị thảo luận về việc triều đình rồi, vì vậy lập tức

ngồi thẳng lưng dậy, chăm chú lắng nghe, đến đoạn này không khỏi tò mò nói:

"Vậy vì sao sau đó ngài lại đồng ý?"

"Đã từng nói với ngươi... hay là ngươi quên rồi." Trong nụ cười của Lâm

Nhược Phủ không khỏi mang chút tang thương, "Củng Nhi đi rồi, dưới gối ta

chỉ còn Đại Bảo và Thần nha đầu, mà lúc ấy bệ hạ đã để lộ ý định khiến ta từ

chức... Ta đã ở trong triều mấy chục năm, cái danh gian tướng không phải

không có lý do, cũng không biết đã đánh đổ bao nhiêu người, còn người trong

gia tộc ta cũng vì được ta bảo hộ, đã thu được lợi ích cực lớn từ thế gian này...

Sau khi ta qua đời, ai sẽ bảo vệ họ? Ai sẽ che chở cho Đại Bảo của ta?"

Lâm Nhược Phủ nhìn vào đôi mắt hắn, nói: "Ngày ngươi tặng ta lọ thuốc hít, ta

đã kết luận rằng ngươi có thể làm được tất cả những điều đó, cho nên ta cũng

đồng ý với chuyện này."

Lọ thuốc hít tinh xảo làm từ ngọc lục bảo lúc này đang yên lặng đặt trên chiếc

bàn gỗ bên Lâm Nhược Phủ.

Phạm Nhàn im lặng một lúc, sau đó nói một cách bình tĩnh và chân thành:

"Ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để Uyển Nhi phải bị oan

ức, cũng không để Đại Bảo cảm thấy không vui."

Lâm Nhược Phủ vui mừng gật đầu, nhưng lại thở dài nói: "Sau đó thân thế của

ngươi bị tiết lộ... mới biết ngươi vốn là công tử của Diệp tiểu thư, thế thì ta còn

có gì để lo lắng?"

Đây chính là dần dần đưa đề tài theo hướng mà Phạm Nhàn cần, một hướng mà

không thể công khai nói ra, cũng không thể hỏi người khác.

"Phe văn thần trong triều đình, ta... không có ai nào đắc lực, ngoại trừ Nhâm

Thiểu An." Phạm Nhàn nói với vẻ mỉa mai: "Nhìn bề ngoài, ta có thể đánh cho

Nhị hoàng tử hoa rơi nước chảy, nhưng nếu tương lai thật có ngày phải tranh

biện sàn triều đình... ta không có ai đứng ra nói giúp mình."

Hiển nhiên Lâm Nhược Phủ chú ý hiểu được ý của y, nhưng không chỉ bày ra,

ngược lại cười nói: "Lão Thư, Tiểu Hồ, hai vị Đại học sĩ quyền lực nhất trong

Môn Hạ Trung Thư đều rất thích ngươi... Còn chưa biết đủ hay sao?"

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Thích cũng không thể ăn thay cơm, thật sự đến lúc

phải đứng dậy chọn phe, ai có thể tin tưởng ai?"

Lâm Nhược Phủ nhìn chằm chằm đôi mắt của Phạm Nhàn, hỏi: "Ngươi cần một

số người có thể tin tưởng được?"

Phạm Nhàn không phủ nhận điều đó, cười khà khà một tiếng, giống như con

chim nhỏ há miệng, chảy nước miếng thèm thuồng, chờ cha mẹ cho ăn.

Lâm Nhược Phủ nhìn thần sắc của y, không nhịn được cười phá lên. Nhưng

ngay lập tức thu liễm nét cười nói một cách bình tĩnh: "Ta sẽ không cho ngươi."

o O o

Câu trả lời này khiến Phạm Nhàn vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng y cũng

hiểu. Nếu như Lâm Nhược Phủ đã đặt cược toàn bộ gia tộc của mình lên xe

ngựa của y, chắc chắn cũng phải cung cấp cho y một chút trợ giúp, không thể

bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ được. Hôm nay nhạc phụ trả lời như

vậydưn cũng có lý do của nó.

Đúng như dự đoán, Lâm Nhược Phủ từ tốn nói: "Có phải ngươi rất ngạc nhiên

không? Kể từ khi ta rời khỏi kinh đô, phe quan văn trong triều đình đã trở nên

hỗn loạn. Có người quay sang đầu quân cho Nhị hoàng tử và Vân Duệ, có người

chuyển sang theo Đông Cung, còn có một đống lớn ngoan ngoãn đứng ở Môn

Hạ Trung Thư..."

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đương nhiên y đã nhận ra hiện tượng này từ lâu, điều

kỳ quái là...

"Điều kỳ lạ là, tại sao không có ai tự nguyện về phe ngươi?" Lâm Nhược Phủ

như cười như không nhìn hắn, "Bây giờ ngươi đã có tiếng tăm rất lớn trong sĩ

lâm thiên hạ, hơn nữa còn được cả Trường Mặc Hàn ban thưởng. Tuy tuổi có

hơi trẻ một chút, nhưng quang minh chính đại mở rộng cửa làm lãnh tụ của

người đọc sách cũng không phải chuyện không thể... Vậy vì sao? Vì sao ngoại

trừ tên đồng nghiệp cũ năm xưa ở Hồng Lư Tự, Thiếu An nhanh chân chọn phe

trước, toàn bộ quan văn trong triều đình, nhưng không có ai chủ động tìm đến

ngươi? Trong hơn một năm này, không hề có một văn thần nào đến cửa nhà

ngươi... Cho đến ngày nay, ngoại trừ bốn học trò của ngươi đang tiêu tốn thời

gian ở các quận châu, ngươi hoàn toàn không thể mở rộng thêm thế lực."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play