Lang Đào bàng hoàng, vốn tưởng rằng lựa chọn Ngô Châu này làm địa điểm

tiến hành đàm phán thì cho dù Phạm Nhàn có vô sỉ hạ lưu cỡ nào, chung quy

cũng phải kiêng kỵ thể diện của Lâm gia. Nào ai ngờ vị tướng gia tiền nhiệm

Nam Khánh cũng trơ tráo như con rể mình, hơn nữa... da mặt còn dày đến mức

độ đó.

Có còn vương pháp không? Có còn thiên lý không?

"Đây là vấn đề đạo đức." Lang Đào đứng dậy, tự nhủ trong lòng, không muốn

nói gì với Phạm Nhàn nữa, chắp tay rồi cáo từ bước đi.

Trên quán rượu bình tĩnh trở lại, Phạm Nhàn thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán

rồi lại tiếp tục ngồi xuống bàn. Y không cảm thấy căng thẳng gì, còn đám người

bên Bắc Tề cũng không khiến y có cảm giác vướng tay vướng chân. Ngược lại,

y hiểu rõ về Hải Đường, cô gái ấy có tính cách mà mình cũng không mò ra

được, mặc dù tạm thời rời khỏi Tô Châu, nhưng rồi cũng có ngày gặp lại. Cái

gọi là giang hồ tuy xa xôi nhưng thể nào cũng sẽ tương phùng.

Điều thực sự khiến Phạm Nhàn lo lắng bất an, thật ra lại là những gì mà Lang

Đào mắng thầm lúc vừa rồi —— dù sao nơi này vẫn là Ngô Châu, quê hương

của Lâm Nhược Phủ, trong châu thành này, mình và những vị khách đến từ

phương xa bàn luận về vấn đề của một nữ nhân khác, chuyện này sẽ khiến Uyển

Nhi nghĩ sao? Mặt mũi của Lâm Nhược Phủ phải để vào đâu? Mình phải giải

thích thế nào với người trong nhà?

Vì vậy, y vẫn tránh không gặp Lang Đào, một phần lý do cũng chính là vì lo

ngại như vậy.

Còn lý do y đến đây hôm nay, cũng bởi vì Lâm Nhược Phủ rất chân thành trò

chuyện với y. Chính vì vậy, y mới đủ mặt dày và vô sỉ để đến đây bàn bạc với

Lang Đào về những vấn đề này.

...

...

Đám người Bắc Tề đã mang theo thanh kiếm bị uốn thành bánh quai chèo, lên

xe ngựa đi về phía nam. Còn về việc gì sẽ xảy ra ở Tô Châu, Phạm Nhàn đã

không muốn quan tâm tới, cũng không thể làm gì được, chỉ đợi tin tức từ Đặng

Tử Việt và những người khác đưa về là được. Y đứng bên lan can quán rượu,

nhìn theo cái bóng của đám người vừa đi, nhìn chằm chằm vào tiểu thư Vệ gia

vẫn đang tức giận, khóe môi không khỏi nở một nụ cười khổ —— mình không

thể thuyết phục Hải Đường, thì Lang Đào chắc chắn cũng không. Chỉ không rõ

Khổ Hà liệu có can thiệp không. Đóa Đóa chỉ là một người thanh khiết quý phái

muốn tự nắm giữ cuộc đời mình, đây là một điểm rất đặc biệt.

Chợt nghĩ tới chuyện trong thành Ngô Châu, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi

sinh ra chút áy náy. Đương nhiên là với Uyển Nhi, suy đi nghĩ lại, cũng chẳng

có biện pháp nào tốt để bắt tay vào làm. Dần dà, y cảm nhận được khổ đau và

khoái hoạt của Trương Vô Kị năm xưa. Chỉ có điều y cũng biết mình không hề

giả tạo như Trương giáo chủ, chẳng qua chỉ vô sỉ hơn Trương giáo chủ một chút

thôi.

Y lắc đầu một cái, xốc vạt áo, để gió từ ngoài quán rượu thổi vào, làm dịu đi

tâm trạng của mình, rồi theo bước chân của những vị khách đường xa, xuống

lầu.

Tuy không gióng trống khua chiêng đến Ngô Châu, nhưng sau mấy ngày ở lại

trong gian đại trạch của Lâm gia, tin tức đã sớm đồn ra ngoài. Tri châu của Ngô

Châu cũng đã chuẩn bị lễ vật đến bái kiến, mà bách tính trên phố phường cũng

đoán được cô gia kia đang nghỉ phép tại Ngô Châu.

Nhưng khi xe ngựa của Phạm Nhàn đi trên đường, không có một ai tới quấy rầy,

cũng không có một dân chúng nào vạch trần chuyện này. Bách tính trong thành

Ngô Châu chỉ nhìn xe ngựa, hơi cúi người, lẳng lặng hành lễ.

Loại tôn kính từ tận nội tâm nhưng vẫn giữ khoảng cách này khiến Phạm Nhàn

cực kỳ vui vẻ, cũng từ đó nhìn ra được rốt cuộc trong thành Ngô Châu nhạc phụ

đại nhân của mình nắm giữ danh vọng và địa vị cỡ nào.

Chỉ có điều y cũng không ngờ, người dân Ngô Châu tôn kính như vậy không

chỉ vì Lâm lão tướng gia mà còn vì danh tiếng của bản thân Tiểu Phạm đại

nhân, người dân Ngô Châu rất hãnh diện vì vị cô gia này.

Khi xe ngựa trở lại trang viên cực kỳ rộng lớn Lâm phủ, khoái mã của Phạm

Nhàn đi tới sảnh sau, ông lão đang giơ tay lên thưởng thức lọ thuốc hít màu

xanh biếc nói câu đầu tiên là: “Người làm đại sự, cần có mặt đủ dày lòng đủ

đen.”

Phạm Nhàn im lặng, tự tìm một cái ghế bên dưới, nhẹ nhàng phản bác: “Cái này

không liên quan tới mấy chuyện kia.”

Người cầm lọ thuốc hít, đương nhiên là tướng gia tiền nhiệm đã về quê hương

dưỡng lão Lâm Nhược Phủ. Trải qua một năm, người từng là bậc đại nhân hàng

đầu Khánh Quốc giờ đã trở thành một ông lão hiền lành như ở nông thôn, tóc

chỉ chải sơ qua, mặc trên người chiếc áo đơn thoải mái, và chân đi đôi dép

không có phần gót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play