Cảnh giới huyền diệu như vậy, bách tính bình thường làm sao chống nổi? Vị thư

sinh Ngô Châu kia chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, gương mặt đầy sợ hãi, gần

như sắp quỳ xuống đất.

Trên bàn rượu, vị sư phụ của cô gái Bắc Tề, một người đàn ông trung niên với

khuôn mặt nghiêm nghị lắc đầu không đồng ý, nói: "Không được đả thương

người khác."

Cô gái Bắc Tề oán hận buông chuôi kiếm ra, nhưng sắc mặt biến đổi liên tục,

đột nhiên xuất chưởng đáh!

Chính lúc này, một cái bóng xám lóe lên, ngăn trước mặt vị thư sinh Ngô Châu!

o O o

Người trung niên bên bàn nhíu mày.

Cô gái thanh tú xuất chưởng đánh ra, đã không thể rút lại, va thẳng vào một vật

cứng!

Cô rên lên một tiếng, cảm nhận được kình lực mạnh mẽ do đối phương đẩy

sang, biết mình không phải là đối thủ, trước ngực nghẹn cứng, bị đẩy lui vài

bước.

Người vừa đến mặc một bộ áo xám, một tay che chắn vững vàng trước mặt, bàn

tay nắm chuôi một thanh trường đao, mũi đao đâm xuống sàn nhà. Vừa rồi là

hắn dùng thanh đao này chặn một chưởng mờ ảo bất định của cô gái xinh đẹp

kia.

Cô gái thanh tú nhìn thanh trường đao quái lạ trong tay người mặc áo xám, nhìn

gương mặt không chút biểu cảm của hắn, hừ lạnh một tiếng, biết mình không

phải là đối thủ của hắn nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Sư phụ và các sư

huynh đệ của mình đều ngồi trên cái bàn đằng sau, toàn bộ Nam Khánh, chỉ cần

Diệp Lưu Vân không đến, ai có thể làm gì với ta?

Thế nhưng cô sẽ không chấp nhận chịu thiệt một chưởng như vậy, cắn chặt

răng, xoay cổ tay rút thanh kiếm mỏng bên eo ra, vung thành một đóa kiếm hoa,

chuẩn bị đánh tới.

"Quay lại."

Người trung niên bên cái bàn phía sau cô chậm rãi nói, giọng điệu tuy nhẹ

nhàng nhưng mang vẻ uy nghiêm không thể chống cự.

Cô nương kia dậm chân một cái đầy căm tức, lùi về bên bàn, không chấp nhận

nói: "Sư phụ, cho con đánh thêm một trận, con không tin mình không thể đánh

bại hắn."

Người trung niên kia mỉm cười nói: "Năm ngoái ở kinh thành, ngay cả Thành

sư huynh của ngươi cũng thua dưới tay vị đại nhân này, làm sao ngươi có thể là

đối thủ của hắn được?"

Cô nương kia ngớ người, quay đầu nhìn lại, thấy vị cao thủ không biết từ đâu

xuất hiện đang thi lễ với sư phụ mình: "Lang Đào đại nhân, đã lâu không gặp."

"Cao huynh, đã lâu không gặp, hôm nay đúng là tình cờ."

Người trung niên bên bàn, đương nhiên chính là đệ tử đầu tiên của quốc sư Bắc

Tề Khổ Hà, cao thủ số một trong cung, sư huynh của Hải Đường Đóa Đóa,

Lang Đào đại nhân.

Còn người mặc áo xám tay cầm trường đao vừa từng cứu mạng thư sinh Ngô

Châu, đương nhiên chính là thủ lĩnh Hổ Vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt.

Tình cờ? Hai bên đột nhiên gặp nhau ở Ngô Châu, đương nhiên không thể chỉ

giải thích bằng hai chữ tình cờ.

o O o

Lang Đào nhìn Cao Đạt mỉm cười nói: "Hắn vẫn không muốn gặp ta, phải

không?"

Gương mặt Cao Đạt không chút thay đổi, kính cẩn đáp: "Đường xa mệt mỏi,

thiếu nãi nãi đang tĩnh dưỡng, thiếu gia không rảnh."

Vị cô nương kia tò mò nhìn sư phụ mình và người này trò chuyện, thế mới biết,

hóa ra sư phụ mình quen biết người này. Chẳng qua cô luôn tu hành trong núi,

không biết chuyện đã xảy ra ở Bắc Tề, cho nên không đoán ra thân phận của

Cao Đạt. Thật ra ngay cả chuyến đi Giang Nam lần này, cũng là cô tự ý quyết

định, hoàn toàn không biết kế hoạch thực sự của sư phụ.

Lang Đào từ từ cúi đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng nắm chén rượu, từ tốn nói:

"Làm phiền ngươi chuyển lời cho ta, chuyện này không thể cứ kéo dài mãi

được... người Bắc Tề chúng ta, cũng có kiêu hãnh của người Bắc Tề."

Sau khi nói xong câu đó, Lang Đào đứng dậy, chuẩn bị dẫn theo các đệ tử của

mình đi khỏi.

Chính vào lúc này, một lớp rèm trúc bên cạnh nhẹ nhàng lay động, một vị người

trẻ tuổi anh tuấn thanh tú bước ra từ bên trong. Người trẻ tuổi này có dung mạo

tuấn mỹ tuyệt trần, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trên gương mặt nở nụ cười hòa

nhã, nhưng hôm nay nụ cười này lại mang ý vị khiến người ta không rét mà run.

Lang Đào dừng bước, nhìn về phía người đến bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Người trẻ tuổi kia chỉ nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ với hắn, sau đó quay đầu sang,

nhìn vị cô nương vừa gây rối kia với vẻ như cười như không, nói: "Đây là trong

lãnh thổ Nam Khánh, ngươi hành hung người khác như vậy, chẳng lẽ định cứ

thế mà đi?"

Lang Đào thầm kinh ngạc, không biết vì sao người có địa vị như đối phương lại

muốn gây khó dễ với nữ đệ tử của mình. Hắn định nói gì đó nhưng lại thấy đối

phương vung tay kiên quyết ngăn lại. Lang Đào bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bây

giờ triều đình phương Bắc phụ thuộc quá nhiều vào người trẻ tuổi, chỉ có thể để

mặc hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play