Phạm Nhàn cảm thấy bất lực: "Nhưng mà... nếu thật sự vì ta mà không thể sinh

được, thế thì là không sinh được rồi. Dẫu sao cũng không quan trọng bằng sức

khỏe của nàng."

Tuy Lâm Uyển Nhi cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn cứng đầu phản đối: "Thiếp

muốn có một đứa con."

Phạm Nhàn nhức đầu nói: "Sao cứ cứng đầu thế."

Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn y, hàng mi dài nhẹ nhàng nhấp nháy: "Thiếp

muốn sinh cho chàng một đứa con... Cả năm qua, chàng không ở Bắc Tề thì ở

Giang Nam, thiếp rất cô đơn..."

Tuy chỉ là một phần nguyên nhân, nhưng vẫn khiến trong lòng Phạm Nhàn cực

kỳ áy náy, không biết phải nói gì.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, có lẽ do hơi nóng kích thích, Uyển Nhi lại ho

khan. Cô không muốn Phạm Nhàn lo lắng, nên cố kìm nén, khuôn mặt nhỏ nhắn

đỏ lên, trông hết sức đáng thương. Phạm Nhàn trong lòng đau xót, nhẹ nhàng

xoa ngực cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy. Sau khi tới Hàng Châu, ta sẽ để

nàng nghỉ ngơi phục hồi... Còn vấn đề thuốc của tiên sinh Phí, ta sẽ phân tích kỹ

lưỡng một chút, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể dừng uống được."

Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt đáng thương như

một chú mèo con.

Phạm Nhàn sầm mặt xuống, ra vẻ dữ dằn đáng sợ: "Chuyện này không được

thương lượng."

Lâm Uyển Nhi bĩu môi, không chấp nhận cọ đầu của mình vào trong ngực y.

Phạm Nhàn thở dài, bắt đầu xoa bóp giúp cô thư giãn tinh thần, các ngón tay di

chuyển khắp nơi, truyền vào từng luồng chân khí Thiên Nhất đạo thuần khiết.

Uyển Nhi chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tâm trí dần trở nên thư thái. Sau

chuyến đi xa dường như thân thể càng thêm mệt mỏi, nhưng cô lại cảm thấy hết

sức yên tâm, tựa vào thân thể y, ngủ thiếp đi.

o O o

Phạm Nhàn rời khỏi phòng ngủ, chậm rãi duỗi người, thư giãn tứ chi đang căng

cứng.

Thê tử của Đằng đại gia tiến tới nghênh đón, thuật lại cho y những việc xảy ra

trên đường. Phạm Nhàn vừa nghe vừa gật đầu, xem ra từ khi rời khỏi kinh đô,

không được phụ thân đại nhân trông chừng, Uyển Nhi đã bắt đầu ngừng dùng

thuốc. Hành động này có thể coi là can đảm, nhưng cũng có thể xem là hấp tấp.

Có điều Phạm Nhàn lại hoàn toàn không cảm thấy tức giận, tuy sâu thẳm trong

thâm tâm y vẫn cho rằng Uyển Nhi nên đặt bản thân mình lên trên hết, nhưng

chung quy vẫn là vì chuyện đứa trẻ, làm sao y nỡ nhẫn tâm để Uyển Nhi khổ sở.

Phân phó thê tử của Đằng đại gia chuẩn bị thuốc thường ngày, thê tử của Đằng

đại gia có vẻ gặp khó xử: "Thiếu nãi nãi không chịu uống, chúng ta nên sao bây

giờ?"

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuẩn bị xong thì báo cho ta biết, ta sẽ tự

đến cho nàng uống."

Trên gương mặt thê tử Đằng đại gia hiện lên vẻ mừng rỡ, bà cảm tạ trên trời và

rất vui vẻ đi thực hiện.

Đến sảnh trước, Đặng Tử Việt mà y đã cử tới phía tây Sa Châu đón đang hành

lễ vấn an, cũng kể lại chuyện trên đường. Hiện giờ Giang Nam thủy trại đã vào

nề nếp, tại Sà Châu cũng có Giang Nam thủy sư canh gác, vì vậy đoàn người

của Uyển Nhi đi xuôi dòng sông không gặp bất cứ vấn đề gì.

Phạm Nhàn gật đầu, ngồi trên ghế, bất chợt thở dài, vẻ u sầu thoáng qua trên

mặt.

Đặng Tử Việt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ vị thủ trưởng đại nhân của mình,

cho dù đối mặt với Nhị hoàng tử ở kinh đô, hay lúc giết người trong đêm ở

Giang Nam, đều chưa từng lộ vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Thế này là sao?

Trong lòng hắn suy đoán, chẳng lẽ trận tranh đấu vị trí chính thê trong Phạm

phủ đã bắt đầu? Hắn không khỏi sợ hãi, cúi đầu im lặng không nói một lời.

Phạm Nhàn hoàn toàn không biết thuộc hạ của mình đang nghĩ gì, y chỉ đang

hồi tưởng lại những lời Uyển Nhi vừa nói lúc trước, thuốc của Phí tiên sinh... có

tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy thật sao?

Từ Đạm Châu đến kinh đô kết hôn, trước khi gặp Uyển Nhi tại Khánh Miếu,

Phạm Nhàn đã biết thê tử của mình mắc bệnh ho lao. Chứng bệnh này trong thế

giới hiện giờ coi như là bệnh nan y. Nhưng thiếu niên nam nữ vừa gặp gỡ nhau

thể nào cũng có dũng khí không gì sánh được để đối mặt với bệnh tật trong

tương lai. Thế nên lúc đó chỉ là cố gắng kiềm chế nỗi lo lắng mơ hồ kia.

May mà có Phí tiên sinh, vào đêm đại hôn, Phí tiên sinh đã từ Đông Di thành

trở về, mang theo thuốc quý chuyên trị ho lao. Tên thuốc là "Nhất Yên Băng",

mất tận bốn năm Phí tiên sinh mới tạo ra được.

Vì bốn năm trước khi đại hôn, trong cung đã có tin đồn về việc hai nhà Phạm

Lâm sẽ thông gia.

Bỏ bao công sức, bao thời gian như vậy để chế thuốc, loại thuốc quý kia cũng

thực sự phát huy hiệu quả. Sau khi kết hôn, Uyển Nhi vẫn kiên trì dùng thuốc,

mỗi lần chỉ cạo một ít từ viên thuốc kia, uống nước thuốc vào, thân thể cũng

dần dần khỏe mạnh hơn, không còn ho khan nữa. Các thái y trong cung đều cho

rằng Quận chúa nương nương đã chữa được ho lao như một kỳ tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play