Phạm Nhàn cúi đầu hỏi: "Theo cô nghĩ, với nhát chém kinh thiên như vậy, Diệp

Lưu Vân có thể ra được bao nhiêu kiếm?"

"Ba kiếm."

Hải Đường nói rất trực tiếp: "Đó chỉ là trong tình huống bình thường. Nếu ông

lão kia quyết tâm liều mạng, không ai biết sẽ có kỳ tích nào xảy ra."

Đúng là kỳ tích, dùng sức của nhân loại mà sử dụng được thủ đoạn mang uy thế

của đất trời.

o O o

"Cô thật sự không đi cùng ta?" Phạm Nhàn nhìn về mặt hồ, thở dài thườn thượt.

"Cần có người ở lại Tô Châu." Hải Đường mỉm cười nói: "Hơn nữa, ngươi đã

vô sỉ để cho Bát Xử tuyên dương chuyện riêng tư của chúng ta, nếu thật sự đến

Hàng Châu, ngươi bảo ta phải làm sao? Tuy ngươi là loại vô sỉ nhưng dẫu sao

cũng phải thông cảm cho ta một chút chứ."

Lời oán trách rất rõ ràng, tuy mỉm cười nói ra nhưng lại khiến Phạm Nhàn hoàn

toàn không thể kháng cự.

Y mỉm cười nói: "Ta đi đây."

Hải Đường nhẹ nhàng cúi người, nói nhỏ: "Không tiễn."

Bình minh ở Tô Châu, sương mù trên mặt hồ đón ánh nắng mặt trời, nhanh

chóng lan tỏa. Cặp nam nữ trẻ tuổi này lại không nói thêm một lời, hết sức tự

nhiên rách ra đi dọc theo bờ hồ, về hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Rời khỏi Tô Châu không mất quá nhiều thời gian, vỗn dĩ Phạm Nhàn định sau

khi tới Giang Nam sẽ ở tại Hàng Châu bên bờ Tây Hồ. Chẳng qua những vấn đề

ngoài dự liệu của Minh gia đã gây ra không ít trở ngại, thêm vào đó lại có nhiều

sự việc bất ngờ khác nên y mới phải dừng lại đến bây giờ. Khi biết sẽ chuyển

đến Hàng Châu, các thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, ngay cả đám nha

hoàn trong Hoa Viên cũng được Tư Tư dẫn dắt, dọn dẹp nhà cửa tươm tất.

Phạm Nhàn không trả lại Hoa Viên cho thương nhân buôn muối kia, dù sao Hải

Đường còn phải ở lại Tô Châu, quan sát đống bạc khổng lồ trong Nội Khố

Chuyển Vận Ti và Chiêu Thương tiền trang, cho nên dẫu sao cũng phải để cho

cô nương nhà người ta có một nơi ở. Y còn rất cẩn thận để lại một số tiểu nha

hoàn diện mạo bình thường, làm việc lưu loát.

Đương nhiên Dương Kế Mỹ không tiếc nuối gì với trạch viện này, ngược còn

cực kỳ vui vẻ.

Trong bữa tiệc tạm biệt, Dương Kế Mỹ vui vẻ ngồi ngay ghế dưới, hai vị quan

lớn ngồi trên có nói gì cũng chẳng lọt tai, chỉ cảm thấy như mồ mả tổ tiên nhà

mình đang bốc khói xanh, lại có thể ngồi ăn cùng bàn với Khâm sai đại nhân!

Bữa cơm không mất nhiều thời gian, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh, Tuần

phủ thường ngày ít khi gặp được, Tri châu Tô Châu hiện đang bị Giám Sát viện

điều tra; các quan viên này đều đến tiễn Phạm Nhàn, chẳng qua tình cảnh tàn

nhẫn trong lều trúc vào ngày Long Sĩ Đầu cũng khiến cho các quan viên lớn

nhỏ ở Giang Nam đều không dám mang quà cáp gì.

Chỉ có Tiết Thanh, không hề e dè mà chuẩn bị món quà cực kì quý giá. Món

quà đó nặng đến nỗi khiến Phạm Nhàn phải há hốc mồm.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phạm Nhàn và Tiết Thanh đi dạo trong vườn, Phạm

Nhàn cười nói: "Đại nhân, ngài cưng chiều vãn bối như thế... một là ta không

thể gánh vác nổi, thứ hai là ta còn mặt mũi nào giáo huấn đám quan viên ở

Giang Nam nữa?"

Lời nói này mang hai ý nghĩa.

Tiết Thanh chỉ cười mắng một câu: "Có phải tặng cho ngươi đâu, dù ngươi

không nhận thì cũng phải nhận."

Phạm Nhàn buồn bực.

Tiết Thanh cao giọng nói: "Một nửa trong đó là tặng cho tiểu thư nhà họ Lâm.

Không đúng, phải là Phạm phu nhân. Cô ấy mới đến Hàng Châu, chắc chắn

không mang đủ đồ, đây là chuẩn bị cho cô ấy."

Hắn tiếp tục nói: "Phần còn lại, là để biếu cho thầy. Học trò này vẫn luôn bận

rộn công việc tại Tô Châu, không thể trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn, mong Tiểu

Phạm đại nhân thay bản quan đưa tấm lòng thành này tới."

Phạm Nhàn cười khẽ, vài ngày trước, y đã báo cho Tiết Thanh chuyện sắp tới

mình sẽ tới Ngô Châu, cũng đã viết trong bức thư gửi bệ hạ. Lúc này y mới nhớ

ra, dù sao đi nữa Tiết Thanh cũng phải chuẩn bị quà cáp thật giá trị.

Hiểu được điều này thì không cần phải nhiều lời, Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói:

"Ta ở Hàng Châu. Nếu đại nhân có gì căn dặn cứ gửi thư đến."

"Không dám," Tiết Thanh cười nói, "Ngươi cũng là Khâm sai đại nhân, căn dặn

thì không dám, nhưng vẫn có chỗ phiền phức."

Phạm Nhàn thuận miệng đáp lại hai câu, biết Tiết Thanh đã sớm ngóng trông

mình rời khỏi Tô Châu, nhưng không nói ra điều này.

Tới lúc sắp chia tay, Tiết Thanh lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Phạm đại

nhân, có một việc mà ta vẫn không thể tìm ra câu trả lời."

"Đại nhân mời nói." Phạm Nhàn nghiêm nghị đáp.

Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Rốt cuộc năm nay đại nhân... bao

nhiêu tuổi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play