Khi Phạm Nhàn nói đến câu nói này, y đột nhiên nhớ tới những lời Diệp Lưu

Vân đã nói với mình trước khi xuất kiếm chém đứt nửa tầng lầu. Y không khỏi

rùng mình, chẳng lẽ vị đại tông sư kia đã nhìn xa hơn mình và thấy những mối

nguy hiểm mà mình không hề để ý?

Sau khi Khâm sai bị ám sát tại Bão Nguyệt lâu, Tổng đốc khu vực Giang Nam

Tiết Thanh nổi giận, lập tức đưa ra phản ứng mạnh mẽ, tịch thu vũ khí của tất cả

tư binh thuộc Minh Viên. Còn bách tính Giang Nam vốn có địch ý với Phạm

Nhàn do cái chết của Minh lão thái quân, giờ lại do y bị thương nên oán hận đã

giảm bớt đi không ít - lòng người vốn luôn kỳ quặc như vậy.

Nói cách khác, lực lượng của Minh Viên lại tiếp tục bị suy yếu, trở thành một

tảng bột trong tay Phạm Nhàn, mặc cho y nhào nặn theo ý muốn. Có điều, tình

hình hiện tại ở kinh đô và thánh chỉ sắp tới buộc y phải hoãn việc nhào bột lại.

"Cho dù Minh Thanh Đạt hoàn toàn quy hàng ta, ta cũng không chấp nhận."

Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, nói một câu khiến Hạ Tê Phi cực kỳ cao

hứng.

Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ta là người thù rất dai. Ngươi có thể không để tâm

tới những huynh đệ thủy trại bị giết chết trước Giang Nam cư; nhưng ta sẽ

không quên, những kiếm thủ Lục Xử mà ta phái tới bảo vệ của ngươi, đã có vài

người chết."

Nỗi buồn hiện lên trên khuôn mặt của Hạ Tê Phi.

Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Minh Thanh Đạt là người thông minh, hắn từng nói,

trước mặt lợi ích khổng lồ, ta nên mỉm cười chấp nhận cái chết của những người

bình thường này... Nhưng, hắn sai rồi."

Y nhẹ nhàng nói tiếp: "Minh gia mời người tới giết người của ta, ta cũng sẽ giết

người của chúng. Mặc dù hành động này do mẫu hắn tiến hành, nhưng mẹ nợ

con trả... Có phải rất công bằng không?"

Hạ Tê Phi không nhịn nổi bật cười, cung kính hành lễ nói: "Đại nhân nói chỉ

phải, cực kỳ công bằng."

o O o

Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên vai Hạ Tê Phi: "Tạm thời không nói tới mấy chuyện

nhàm chán này nữa. Trong nửa năm tới, ngươi vẫn cần học cách quản lý tuyến

đường buôn bán tới phía bắc, đồng thời cũng phải giữ mối quan hệ thật tốt với

những thế lực như Hùng gia ở Lĩnh Nam, Tôn gia ở Tuyền Châu và những

người khác. Còn về Dương Kế Mỹ, ngươi cũng có thể qua lại gặp gỡ... Tương

lai, khi ngươi muốn thò tay vào gia sản khổng lồ của Minh gia, giữ mối quan hệ

tốt với những gia tộc thương nhân lớn như vậy là điều cần thiết."

Hạ Tê Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Đề ti đại nhân, không khỏi chấn động,

nhanh chóng nói: "Đa tạ đại nhân đã tác thành."

“Còn sớm.” Phạm Nhàn bình tĩnh đáp: "Nhưng ta đã căn dặn Minh Thanh Đạt,

Khánh Lịch năm thứ bảy, trong đợt lễ bái thường niên, ngươi nhất định phải

xuất hiện."

Sau nỗi kinh ngạc một cảm giác vui sướng phức tạp dâng lên trong lòng Hạ Tê

Phi, chuyện này... tức là sẽ nhận tổ quy tông? Bản thân mình lưu lạc trên giang

hồ bao năm nay, cuối cùng cũng có thể trở về Minh Viên rồi!

Rời khỏi tòa nhà của Hạ Tê Phi, Phạm Nhàn không tán thành trước niềm vui

sướng và giọt lệ trong mắt của Hạ Tê Phi lúc cuối. Chuyện nhận tổ quy tông

liệu có thực sự quan trọng đến vậy không? Dù sao y cũng là người trải qua hai

kiếp, tuy biết thế nhân hiện tại cực kỳ coi trọng huyết thống nhưng y vẫn không

thể hiểu nổi, thậm chí có phần khinh thường.

Người sinh ta là cha mẹ, người nuôi ta cũng là cha mẹ, coi ta như con, ta cũng

coi người như cha mẹ, coi ta như kẻ thù, ta cũng coi người như kẻ thù, đây

chính là đạo lý.

Người thứ hai trở về Hoa Viên ở Tô Châu lại khiến Phạm Nhàn giật mình. Bởi

lúc đó, Phạm Nhàn đang rầu rĩ ngồi trong thư phòng. Phải tới Hàng Châu đón

Uyển Nhi, không biết có nên mang theo cái hòm bạc trước cửa hay không, mà

cái hòm bạc đó... lại quá nặng nề.

Đang khổ sở suy tư, một cái bóng cứ thế xuất hiện trước bàn của y, khiến y giật

nảy mình.

"Lần sau đi vào, phiền gõ cửa," Phạm Nhàn nhìn cái bóng một hồi, rồi lại cúi

đầu đọc báo cáo của viện.

Cái bóng đột nhiên nghiêng đầu, từ trong trang phục đen tuyền để lộ khuôn mặt

trắng bệch, dường như rất hứng thú với Phạm Nhàn. Dù sao ngay cả viện

trưởng cũng đối đãi với mình như con cháu, nhưng Phạm Nhàn lại có gì đó khác

biệt.

"Vân Chi Lan đã trở về Đông Di thành."

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, biết chuyện này mang ý nghĩa trận chiến du kích

kéo dài bốn tháng giữa Lục Xử Giám Sát viện và thích khách cao thủ của Đông

Di thành, cuối cùng cũng vẽ một dấu chấm tròn.

Khi Phạm Nhàn đấu trí đấu lực với kẻ địch ở Nội Khố tam đại phường, ở hội

đấu giá, ở thành Tô Châu, ở trong Minh Viên; trên một tuyến chiến trường bí ẩn

khác, những cuộc giao tranh không tiếng động kia thực ra lại là một mắt xích

quan trọng hoàn toàn có thể thay đổi thế cuộc, hơn nữa trận chiến trên chiến

tuyến kia, chắc chắn còn đẫm máu và khủng bố hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play