Tư Tư há hốc mồm, nghe tin tức đó. Tuy biết đây là việc sớm muộn gì cũng xảy

ra nhưng cô vẫn thấy hơi bất ngờ, đặc biệt là đột nhiên cảm giác bức thư trong

tay trở nên trĩu nặng. Đêm qua cô ngủ mê mệt, quên không chuyển bức thư này

cho thiếu gia. Cô là đại nha hoàn lớn từ nhà cũ ở Đạm Châu, toàn tâm toàn ý chỉ

hướng về Phạm Nhàn, vội vàng hỏi nha hoàn: "Thiếu gia đang ở đâu?"

"Ở phòng trước?"

o O o

Tới khi Phạm Nhàn chỉnh lý xong xuôi, ngồi trong phòng trước chuẩn bị cho

họp bàn; các thành viên Khải Niên tiểu tổ, bao gồm Đặng Tử Việt, cùng với bảy

Hổ Vệ Cao Đạt, tất cả đều đã biết tin tức lớn nhất của Hoa Viên ngày hôm nay.

Các võ giả ngang tàng tráng kiện nhìn Phạm Nhàn, sắc mặt lộ vẻ tôn kính. Ăn

được Thánh nữ Bắc Tề, chuyện này không chỉ đòi hỏi can đảm mà còn cần đến

công phu vô cùng cao thâm.

Đặng Tử Việt là người duy nhất lộ vẻ lo lắng. Lúc ở nhà cũ tại kinh đô, hắn rất

được coi trọng, còn Lâm Uyển Nhi lại cai quản tài tình, luôn sẵn lòng tặng

thưởng cho những thị vệ gần gũi với Phạm Nhàn. Hơn nữa cách cư xử của thiếu

nãi nãi rất thân thiện, đáng mến, cho nên rất được hạ nhân ở nhà cũ yêu mến

kính trọng. Hắn đột nhiên cảm thấy mọi việc có vẻ không ổn... nếu thế tương

lai, ai sẽ là nữ chủ nhân của Phạm gia? Hắn, thậm chí tất cả hạ nhân, đương

nhiên đều đứng về phía thiếu nãi nãi; nhưng vẫn không khỏi lo lắng nghĩ thầm,

nếu tương lai Phạm gia có mâu thuẫn, làm sao thiếu nãi nãi có thể đánh nổi Hải

Đường cô nương?

Có điều Phạm Nhàn lại không biết tâm phúc của mình đang suy nghĩ mấy

chuyện linh tinh này, chỉ ăn cháo ừng ực. Thật ra tối qua chủ yếu là trò chuyện

với Hải Đường quá hao tổn tâm thần, lại phải lên kế hoạch cho sự xuất hiện bí

ẩn của Diệp Lưu Vân, phải phân tích tình hình giữa hai quốc gia, đương nhiên

không khỏi mệt mỏi.

Nhưng nếu nói ra chuyện này, liệu có ai tin. Bàn chuyện quốc gia đại sự dưới

tấm chăn lớn ấy à? Đừng nói nữa đi.

Lúc này, cuối cùng Tư Tư cũng chạy tới sảnh trước, tay cầm lá thư đưa tới.

Phạm Nhàn vừa nhìn chữ viết trên bức thư là ngây ra tại chỗ. Đợi tới lúc mở

phong thư ra xem, miệng y khẽ nhếch lên, cháo loãng suýt nữa chảy ra ngoài. Y

nghĩ thầm, bà lão uống bát cháo là vô sỉ hạ lưu (không có răng nên chảy xuống),

đúng là mình cũng là hơi vô sỉ hạ lưu một chút. Có điều... mình còn chưa chuẩn

bị sẵn sàng, lại phải đẩy bản thân vào đau khổ hay sao?

Y đứng dậy, nhìn Đặng Tử Việt, thở dài than ngắn nói: “Tìm mấy người đi Sa

Châu, phải là người đắc lực, làm việc cẩn thận.“

Đặng Tử Việt lấy làm lạ nói: “Việc Tô Châu còn chưa xong mà.“

Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ nói: “Đi đón người.“

“Đón ai?“

“Thiếu nãi nãi nhà ngươi.“

Uyển Nhi sắp tới, đương nhiên Phạm Nhàn rất vui mừng, chỉ có điều... niềm vui

đột nhiên nhiều lên, dường như có hơi phiền phức.

o O o

Uyển Nhi còn chưa tới, nhưng những người mà Phạm Nhàn trong lúc ở Tô

Châu đã bắt đầu trở lại từng người một. Bọn họ đã gieo rắc những hạt giống

thâm độc của Phạm Nhàn ra khắp Giang Nam, mang về cho Phạm Nhàn những

tin tốt mà y đang cần.

Người đầu tiên trở về là Hạ Tê Phi.

Phạm Nhàn chưa từng gặp hắn ở Hoa Viên, nhưng do vì Bão Nguyệt đã sập một

nửa, không thể đến đó gặp mặt. Cuối cùng, y chọn cách ra ngoài giữa đêm tối,

đến của Hạ Minh thị ở phía nam thành. Phủ đệ này cũng do Phạm Nhàn bỏ tiền

ra mua đất, nhưng mới tới đây một lần với lão tam, sau đó không còn đến nữa.

Hạ Tê Phi vẻ mặt phong trần nhìn Phạm Nhàn đang bước tới dưới sự bảo hộ của

Hổ Vệ, thầm giật mình. Hắn vốn định chiều nay sẽ đến Hoa Viên, nhưng cuối

cùng lại được thông báo ngồi chờ trong phủ, có thế nào hắn cũng không ngờ nổi

Đề ti đại nhân lại đích thân tới.

Hắn cung kính đón Phạm Nhàn vào trong thư phòng, hai người con tư sinh này

này không có nhiều chuyện để hàn huyên. Phạm Nhàn cũng không có lòng kiên

nhẫn để thể hiện vẻ ấm áp của cấp trê mà đi thẳng vào đề tài.

Qua báo cáo của Hạ Tê Phi, cõi lòng đang thẩm thỏm của Phạm Nhàn cuối cùng

cũng yên tâm. Từ khi nhận mấy hạng mục lớn của Nội Khố, dưới sự giúp đỡ

của Giám Sát viện, Hạ Tê Phi đã bắt đầu phát động các huynh đệ giang hồ ở

Giang Nam thủy trại, bắt đầu chuyển hướng sang làm ăn chính thức. Có điều,

dẫu sao bọn họ cũng là những nhân sĩ giang hồ, Phạm Nhàn vẫn thấy lo lắng

không biết vị Minh lão thất này có thể xử lý tình hình một cách thỏa đáng hay

không.

Tới tối nay mới thực sự yên tâm, xem ra Hạ Tê Phi cũng được di truyền từ ông

già nhà mình, những kỹ năng cần thiết cho người buôn hàng như nhập hàng, lập

đơn, mở đường, mua chuộc quan viên, đều không bỏ sót chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play