Minh lão thái quân chậm rãi nhắm mắt lại nói: “Yên tâm đi, an toàn của Chu

tiên sinh chắc không thành vấn đề.“ Bà lão đột nhiên nhíu mày, thoáng chần chờ

rồi nói: “Có một việc ta vẫn không hiểu, vì sao Khâm sai đại nhân lại chắc chắn

rằng Chu tiên sinh vẫn còn ẩn nấp trong Minh Viên? Nếu như tìm không ra, hắn

sẽ giải thích với người trong thiên hạ như thế nào?“

Trong lòng Minh Thanh Đạt giật thót một cái, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ nghi

ngờ hoặc tương tự.

Minh lão thái quân suy nghĩ một chút, có vẻ mệt mỏi, lắc đầu một cách uể oải,

mái tóc hoa râm của đã lộ rõ dấu hiệu của tuổi già.

“Ta mệt rồi.” Bà lão nói với vẻ căm ghét: “Đừng để lũ chó săn của Giám Sát

viện đến làm phiền ta.“

“Yên tâm đi mẹ.” Minh Thanh Đạt bước tới bên mẫu thân mình, hai tay vịn chặt

lên vai bà lão, như thể chuẩn bị đỡ bà đứng dậy, ôn tồn nói: “Sau này, sẽ không

còn ai đến quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa.“

o O o

Minh lão thái quân kinh ngạc quay đầu lại, sau đó chứng trong đôi mắt đứa con

trai ruột thịt của mình lóe lên vẻ hổ thẹn, sợ hãi, dữ tợn.

Tiếp theo, miệng bà lão bị bịt kín, một sợi dây thừng bằng da đã quấn chặt cổ

họng bà lão.

Minh lão thái quân muốn la lớn nhưng không thể phát ra thành tiếng, đôi tay bị

con trai ruột chính mình siết chặt không buông, bà lão chỉ có thể ra sức đá chân

nhỏ bé của mình, đạp loạn xạ, phát ra tiếng động thình thình.

Trong mắt bà lão lóe lên nỗi oán hận và phẫn nộ kinh khủng, chìm chằm vào đại

nha hoàn cách mình không xa.

Minh lão thái quân không biết mình có bao nhiêu thân tín trong phủ, nhưng giờ

đây không còn ai ở bên cạnh nàng, không biết chết ở đâu mất rồi.

Đại nha hoàn nhìn Minh lão thái quân một hồi, chậm rãi quay người sang phía

khác.

Sợi dây thừng ở cổ họng càng siết càng chặt, Minh lão thái quân không thể thở

nổi, lồng ngực đau nhức bỏng rát, hai mắt bắt đầu mê man. Bà lão biết tất cả

mọi người đều đã phản bội mình, nhưng so với cảm giác bị phản bội, nỗi hối

hận và căm thù mãnh liệt càng khó có mà nén nổi, chảy ra cùng với dòng lệ trên

mắt và nước dãi bên môi.

“Ngươi phải tàn nhẫn hơn một chút.“

“Muốn làm đại sự, đương nhiên phải có vật hy sinh.“

Khoảnh khắc này tất cả những lời nói đó vang lên một lần nữa, kèm theo tiếng

ồn ù tai trước khi chết, đập vào đáy lòng bà lão.

Ánh mắt bà lão như muốn lồi ra, nhìn chòng chọc vào... đứa con trai ruột của

mình.

Minh Thanh Đạt vẫn cúi đầu, nắm chặt lấy hai tay mẫu thân mình, không nói

một lời.

Có lẽ đã qua rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, bà lão đang

ngồi ngay ngắn trên ghế chiếc thái sư, Minh lão thái quân âm thầm thao túng và

ảnh hưởng tới Giang Nam trong suốt mười mấy năm qua, đột nhiên trước ngực

phát ra tiếng động trầm trầm, thân thể bỗng chốc mềm nhũn, hai chân cạn kiệt

sức lực rũ xuống dưới ghế, không còn một chút động tĩnh nào.

Già rồi, nên nghỉ ngơi.

Công tác kiểm tra lục soát của Giám Sát viện đối với Minh Viên không hề thuận

lợi, tuy không ai dám ngăn cản nhưng Đặng Tử Việt cũng cảm nhận được lửa

giận trong mắt đám người Minh Viên đang càng ngày càng kịch liệt. Hơn nữa,

đám tay chân hộ vệ đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình, bất cứ lúc nào

cũng có thể rút vũ khí lao lên.

Đương nhiên đã lục soát thì không có chuyện nhẹ nhàng. Dọc đường vừa lục lọi

từng hòm từng tủ, vừa là la mắng ầm ĩ, vừa là xâm nhập vào khuê của mọi

người, dáng vẻ lúc đó thực sự rất giống lũ sói độc ác, lại càng khơi dậy nên tâm

trạng đối địch của đám người trong Minh Viên.

Có điều Đặng Tử Việt không hề lo lắng, nếu Phạm đề ti đã bảo mình vào Minh

Viên, thế thì nhất định đã có kế hoạch.

Đúng như dự đoán, tuy đám người trong Minh Viên nhìn mình với ánh mắt đầy

căm ghét và hận thù, nhưng không ai dám ngăn cản. Chẳng qua... Minh Viên

quá rộng lớn, cho dù đã tìm kiếm suốt nửa ngày, cũng chỉ lục soát được một nửa

khu vực, mà hoàn toàn không thấy chút dấu vết nào của Chu quản gia.

“Ta muốn tìm kiếm trong hậu viên.” Đặng Tử Việt nói với vị thiếu gia chi chính

của Minh gia vẫn luôn đi theo bên cạnh, Minh Lan Thạch.

“Không được!” Minh Lan Thạch nhìn chòng chọc vào mắt hắn, quát mắng:

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi tưởng Minh gia chúng ta

dễ bị ức hiếp lắm sao?“

Hậu viên là nơi ở của mấy vị phu nhân, sao lại cho người ngoài vào tìm kiếm

được? Minh Lan Thạch dùng đề tài này để thể hiện sự phẫn nộ của mình, quát

mắng dữ dội các quan của Giám Sát viện. Gương mặt Đặng Tử Việt vẫn rất

bình tĩnh, không chút nhượng bộ, hắn cầm trong tay công văn do Phạm Nhàn tự

viết, trên đó có dấu Khâm sai, có đủ lý do để lục soát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play