Kể từ khi biết Chu đại quản gia đang trốn ở Minh Viên, thế công của Giám Sát

viện Nội Khố Chuyển Vận ti đối với Minh gia ngày càng càng mạnh mẽ.. Sản

nghiệp của Minh gia không ngừng bị quấy rối, dần dần dà đã có dấu hiệu như

mặt trời lặn ở đằng tây, trông hết sức đáng thương.

"Dư luận là một vấn đề rất quan trọng, danh tiếng cũng vậy." Phạm Nhàn thở

dài, "Nếu cứ tiếp tục chèn ép Minh gia như vậy, không chỉ người dân sẽ sinh

lòng phản cảm với ta, thậm chí ngay cả những thương nhân hoàng thất mà Hạ

Tê Phi đã liên lạc, chỉ e cũng cũng cảm thấy e ngại triều đình. Ai mà biết được,

liệu họ có phải là Minh gia thứ hai hay không."

"Điều khiến ta đau đầu nhất là." Y lắc đầu: "Chúng ta không biết tình hình trong

kinh đô ra sao. Ta cũng không biết, nếu hành động quá lớn, chết mất quá nhiều

người, gây ra quá nhiều phê phán, liệu có khiến đám người ở kinh đô lấy cớ gọi

ta về kinh hay không."

Trong hoàn cảnh tình hình ở Giang Nam còn chưa ổn định, Phạm Nhàn không

muốn về kinh. Đặc biệt là sau khi về kinh sẽ bị đám nữ nhân trong cung cản trợ,

đây không phải tình huống mà y có thể chấp nhận được.

Xe đến Hoa Viên. Sau khi trò chuyện hai câu với đám người Tam hoàng tử, y

dẫn Đặng Tử Việt cùng vài thân tín tâm phúc vào thư phòng, trải một tấm bản

đồ lên cái bàn sách lớn, bắt đầu chìm vào trầu tư.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Phạm Nhàn chỉ vào một châu thành nào đó trên bản

đồ, nhẹ nhàng hỏi: "Tin tức bên phía Tuyền Châu đã về chưa?"

Tiểu thiếp của thiếu gia Minh gia Minh Lan Thạch thuộc Minh gia, quê nhà ở

một thôn xóm bên cạnh Tuyền Châu. Giám Sát viện đã điều tra rõ ràng, huynh

trưởng của cô nàng tiểu thiếp này là người phụ trách sắm vai hải tặc cho Minh

gia, cướp bóc thuyền buôn của chính mình. Tên thủ lĩnh hải tặc đã bị Minh gia

cấu kết với người trong quân đội diệt khẩu, còn cô nàng tiểu thiếp cũng đã biến

mất. Còn Minh gia tuyên bố với bên ngoài là cô nàng đã về nhà thăm người

thân.

Giám Sát viện thừa biết rằng đây chỉ là lời nói dối, nhưng ai có thể lật tẩy lời

nói dối này?

“Tiểu thiếp đó chưa từng trở về thôn.” Một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ

báo cáo: "Dọc đường cũng không thấy dấu vết của lũ sơn tặc, chắc hẳn rằng đã

bị giết ngay tại Tô Châu."

Phạm Nhàn gật đầu một cái, đây là chuyện đã đoán được, đương nhiên không

có gì bất ngờ. Y hỏi thẳng: "Then chốt là, thôn xóm là quê hương của tên hải tặc

kia, chắc chắn sẽ có người theo hắn lên đảo để làm giặc, hiển nhiên những

người thân cũng thiết biết về chuyện này. Nếu Minh gia giết chết tàn sát cả hòn

đảo, những người dân trong thôn sẽ không ngu ngốc đến mức vẫn đứng về phía

Minh gia."

Gương mặt thành viên Khải Niên tiểu tổ kia lộ vẻ xấu hổ, nói: "Thôn xóm đó đã

trống rỗng."

Phạm Nhàn nhíu mày, thôn xóm đã không còn? Không cần hỏi lí do vì sao, nếu

đã trống rỗng, đương nhiên là do những thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi.

“Người thân của chỗ này thì sao?” Ngón tay y vẫn đặt thẳng lên Tuyền Châu,

cau mày hỏi: "Thuyền trưởng, thuyền viên và quan viên bị những đám hải tặc

này giết chết, người thân của họ đến Tô Châu phủ báo án khi nào?"

Một thành viên trong của Khải Niên tiểu tổ trầm giọng trả lời: "Hầu hết người

thân của họ đã trở về vùng trong, chỉ còn một ít ở lại Tuyền Châu. Nhưng người

của Tứ Xử đã tra hỏi và tìm hiểu được thông tin, người thân của họ đã được bồi

thường một khoản tiền lớn, do đó ý muốn truy tìm hải tặc đã pha nhạt. Mấu chốt

là... Minh gia đối xử với bọn họ quả thật không tệ, họ hoàn toàn không tin Minh

gia lại đi cấu kết với tên hải tặc."

Phạm Nhàn trầm ngâm, đột nhiên mỉa mai nói: "Đương nhiên không cấu kết rồi,

Minh gia chính là hải tặc mà."

Sau đó y lại hỏi sang mấy chỗ sắp xếp lúc trước, đều nhận được câu trả lời

không tốt đẹp gì. Thế mới biết sau khi mình đẩy ngã Thôi gia ở kinh đô, trong

thời gian mình và Ngôn Băng Vân âm thầm lập kế đối phó với Minh gia, Minh

gia cũng đã chuẩn bị đầy đủ, càng không lưu lại nhiều điểm yếu.

Phạm Nhàn ngồi xuống chiếc ghế đã hơi giá lạnh, tay cầm một chén trà ấm,

ngây ngốc xuất thần.

Thuộc hạ nhìn Đề ti đại nhân của mình, im lặng, không biết nên nói gì mới tốt.

Xem ra trong thời gian ngắn con đường quang minh chính đại rất khó đánh bại

được Minh gia, có lẽ sẽ phải sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn của Giám Sát viện.

Dù sao Giang Nam cũng không phải nơi khác, vẫn phải cẩn trọng trước phản

ứng của dân gian. Nếu để toàn dân ra đường tản bộ, Giám Sát viện cũng khó mà

xử lý được.

Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bắt đầu tức giận về thái độ đung đưa bất định của Tiết

Thanh. Nếu Tổng đốc Giang Nam đứng ra, mình lại vòng ra đằng sau, một

người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người mặt đỏ, một người mặt

trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play