Hoàng đế híp mắt lại hỏi: "Thưởng lớn chưa từng có là thế nào?"

“Sau khi điều tra rõ ràng toàn bộ việc ở Mân Bắc và mở cửa chiêu mua tại Tô

Châu...” Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: "Thần nguyện làm người giới

thiệu. Xin bệ hạ triệu hồi Tiểu Phạm đại nhân vào Môn Hạ Trung Thư, tham gia

vào việc nghị sự trong các."

Ngay khi vừa nói ra câu này, triều đình chấn động mãnh liệt, quần thần hoảng

hốt, Môn Hạ Trung Thư là gì? Đó chính là trung tâm của triều đình, sau khi

Lâm tướng từ chức Khánh Quốc không còn chức Tể tướng, do các Đại học sĩ

trong Môn Hạ Trung Thư của mà phụ trách chức vụ tương tự. Đặc biệt là sau

khi Tần Hằng nhậm chức Thủ bị kinh đô, Thượng thư bộ Hình Nhan Hành Thư

rút khỏi, Hồ Đại học sĩ về kinh, địa vị nội các trong Môn Hạ Trung Thư cũng đã

được xác định - nếu có thể tiến vào Môn Hạ Trung Thư, cũng tức là tiến vào cơ

quan quyền lực quyết sách tối cao của triều đình, Hồ Đại học sĩ muốn tiến cử

Phạm Nhàn vào nội các?

Quần thần nghĩ thầm rốt cuộc Hồ Đại học sĩ này đứng về bên nào? Tại sao một

lúc thì nói mấy lời quạ đen, lúc lại muốn trao cho Phạm Nhàn quyền lực lớn

như vậy, địa vị cao như vậy? Thượng thư bộ Hình Nhan Hành Thư mang vẻ

ghen tức và khó hiểu, nhìn chằm chằm vào Hồ Đại học sĩ.

Không ngờ Hoàng đế nghe câu này, lại không hề do dự, trực tiếp phản bác:

"Không được. Phạm Nhàn quá trẻ tuổi."

Trong lòng quần thần cũng yên tâm, thầm nghĩ lời của bệ hạ quả là công bằng

sáng suốt, nếu không để một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi vào Môn Hạ

Thư Trung nghị sự, chuyện này thật quá hoang đường.

Hồ Đại học sĩ bình tĩnh đáp: "Xưa có hiền giả mười sáu tuổi đã làm Tể tướng,

huống chi Môn Hạ Thư Trung chỉ là tổ chức văn thư của bệ hạ, không phải là

Tể tướng thật sự. Hơn nữa, Tiểu Phạm đại nhân thiên phú xuất chúng, tài hoa

hơn người, có nhiều năng lực, nhân tài như vậy, nên đứng trên trong triều đình

giúp bệ hạ san bớt lo ấu mới đúng."

Hoàng đế như cười như không, nhìn hắn một cái, vẫn đơn giản lắc đầu: "Hắn là

Đề ti của Giám Sát viện, theo luật pháp Khánh Quốc, quan viên Giám Sát viện

không được kiêm nhiệm quan chức trong triều, cho dù có từ chức, cũng chỉ có

thể nhận mấy chức danh nhàn tản thôi."

Hồ Đại học sĩ phản ứng cực nhanh: "Luật pháp Khánh Quốc dẫu sao cũng

không bằng ý chỉ của bệ hạ, tuổi còn trẻ không phải là vấn đề, chức vụ Giám

Sát viện cũng không phải là vấn đề, nếu không như vậy, sao thần dám nói là

thưởng lớn chưa từng có?"

Hoàng đế nhếch môi cười, xua tay nói: "Việc này không cần thảo luận nữa,

trẫm... sẽ không đồng ý."

o O o

Một lời của Thiên tử, tứ mã khó đuổi kịp. Hồ Đại học sĩ chỉ có thể lùi về, nhưng

trên gương mặt hắn không hề thể hiện bất cứ thần sắc gì khác.

Hoàng đế khẽ nhắm mắt nhìn xuống, phát hiện Hồ Đại học sĩ và Thư Vu trao

đổi một ánh mắt, lập tức nhận ra rằng lão già Thư Vu đã nhận được thông tin từ

trước, đồng thời cũng đoán ra vì sao hôm nay Hồ Đại học sĩ lại nhân cơ hội này

đưa ra đề nghị hoang đường như vậy.

“Nhân tài à... An Chi đúng là nhân tài.”

Chính vì Phạm Nhàn đã thể hiện ra năng lực quá kinh người, cho nên Phạm

Nhàn mà ở Giám Sát viện, hệ thống quan văn luôn cảm thấy e sợ. Bọn họ chỉ

muốn đưa Phạm Nhàn ra khỏi Giám Sát viện, lại trở về trong vòng tay ấm áp

của các văn thần. Dù sao trên đầu Phạm Nhàn cũng đang đội cái mũ Thi Tiên,

lại loáng thoáng trở thành lãnh tụ trong lòng những sĩ tử trẻ tuổi khắp thiên hạ,

đối với hai vị đứng đầu văn thần Hồ Thư, tiếp nhận Phạm Nhàn không phải là

chuyện khó khăn gì.

Hồ Đại học sĩ cùng Thư Đại học sĩ đều là những người mến tài, cũng là những

người am hiểu thế sự, đương nhiên có thể nhìn ra bệ hạ đã sắp xếp tương lai ra

sao, nhưng lại cảm thấy không cam lòng để viên minh châu Phạm Nhàn phải

vùi trong bóng tối của Giám Sát viện. Bất luận xét theo góc độ an toàn cho hệ

thống quan văn hay cân nhắc cho lợi ích của Phạm Nhàn, họ đều muốn kéo

Phạm Nhàn trở lại.

Mặc dù đề tài này được đưa ra bây giờ có hơi sớm, nhưng Hồ Đại học sĩ đã nắm

được cơ hội hiếm có này, thể hiện lòng chân thành của hệ thống quan văn, bắt

đầu gây dựng nền tảng ngôn luận từ khi còn rất sớm.

Đối với những mưu mô nhỏ của các thần tử, xưa nay Hoàng đế Khánh Quốc

luôn rộng lượng, cũng không hề so đo. Ngược lại, càng ngày hắn càng cảm thấy

đứa con tư sinh của mình... đã mang lại vẻ vang cho hoàng tộc.

Hoàng đế thầm tự hào, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt phức tạp, nhìn thoáng qua

Thượng thư bộ Hộ vẫn luôn đứng trong hàng ngũ im lặng không hề lên tiếng,

phụ thân trên danh nghĩa của con trai mình - Phạm Kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play