Hoàng đế như cười như không nhìn hắn một cái, nghĩ thầm vị Đại học sĩ này

nói tới nói lui, vẫn là kiên quyết muốn phái người tới Giang Nam, nhưng là kinh

đô và Giang Nam cách xa như vậy, cho dù phái người từ Kinh đô đến, chẳng lẽ

Phạm Nhàn lại sợ hắn? Có điều lý do năm nay triệu Hồ Đại học sĩ vốn lưu vong

bên ngoài về kinh đô, chính là vì Hoàng đế Khánh Quốc muốn dùng tính quật

cường và thanh liêm của Hồ Đại học sĩ.

Cũng như nhiều năm trước đã dùng Lâm Nhược Phủ và Trần Bình Bình đấu võ

đài, Hoàng đế Khánh Quốc chuẩn bị tương lai để Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn

cũng đấu võ đài, đã như vậy, đương nhiên lúc này hắn sẽ không phản đối làm

mất mặt Đại học sĩ. Hắn mỉm cười nói: "Đại học nói vậy cũng có lý, xem ra cần

chọn người tới Giang Nam xem xét, mọi chuyện đều phải nhìn tận mắt mới biết

được."

Điều Hồ Đại học sĩ muốn cũng chỉ là cách xử lý trông có vẻ công bằng này,

mục đích nếu đã đạt được, cũng lùi trở lại.

Lúc này, Thư Vu Thư Đại học sĩ không nhịn được lo lắng nói: "Ai đúng ai sai,

cuối cùng sẽ điều tra rõ ràng, thần chỉ là lo lắng Nội Khố trải qua sóng gió lần

này, việc sản xuất năm nay liệu có xảy ra vấn đề gì không. Dù sao đây cũng là

năm đầu tiên Tiểu Phạm đại nhân quản lý quản lý Nội Khố, kính xin bệ hạ chỉ

bảo nhiều thêm một chút."

Đây là ý kiến rất ôn hòa, nhưng lại đại diện cho lo lắng của rất nhiều triều thần.

Họ đều lo ngại là Phạm Nhàn hành động quá tàn nhẫn ác liệt, khiến cho toàn bộ

việc sản xuất của Nội Khố gặp vấn đề lớn. Nhưng Thư Vũ vẫn ôn hòa không có

nghĩa là những người khác cũng ôn hòa, ngược lại, có vài quan lớn đã mượn lời

của Thư Đại học sĩ bắt đầu thể hiện lo lắng sâu sắc của bản thân và lòng trung

thành đối với triều đình, nói Tiểu Phạm đại nhân dù sao cũng còn trẻ, trách

nhiệm của Nội Khố quá lớn, nếu trong năm nay Nội Khố có sụt giảm quá lớn so

với các năm trước, liệu triều đình có nên xem xét về việc lựa chọn người khác

hay không?

Đây là không tin tưởng Phạm Nhàn một cách trắng trợn, ý nghĩa cũng rất rõ

ràng, nếu Phạm Nhàn nhà ngươi không thể nâng cao lợi nhuận của Nội Khố,

thậm chí còn không bằng các năm trước, thế thì ngươi có tư cách gì mà đòi chấp

chưởng Nội Khố?

Tuy cực kỳ trắng trợn nhưng từng câu từng từ đều nghe như suy nghĩ cho triều

đình, nên dẫu các triều thần đều thầm hiểu mấy vị đại thần này muốn đưa vị

thần kia ra khỏi Nội Khố nhưng cũng không tiện phản bác điều gì.

Hoàng đế khẽ mỉm cười nói: "Chất lượng của Nội Khố năm nay như thế nào,

phải chờ đến năm sau mới biết được, các ái khanh có vẻ hơi quá nóng lòng rồi,

rốt cuộc Phạm Nhàn có phụ lòng trẫm hay không, dẫu sao cũng phải qua một

thời gian mới biết được."

Hoàng đế như đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nói: "Nhưng mà, chuyện Nội Khố

mở cửa chiêu mua của đã kết thúc mấy hôm trước, giấy tờ chiêu mua chắc đã

được gửi trở về kinh đô, các khanh muốn xem năng lực của Phạm Nhàn, chỉ cần

nhìn vào kết quả lần mở cửa chiêu mua lần này, chắc sẽ biết đôi chút."

Khánh Quốc có lãnh thổ rộng lớn, kinh đô và Giang Nam cách nhau xa xôi, Tô

Châu mở cửa chiêu mua vào ngày hai mươi hai tháng ba, tin tức lại chỉ mới

được đưa về kinh đô. Thực ra, nếu sử dụng tuyến đường gửi thư bí mật và báo

cáo Giám Sát viện, tin tức sẽ nhanh hơn vài ngày. Nhưng không biết do Phạm

Nhàn quên mất hay là do vấn đề bảo mật của giấy tờ chiêu mua mà không có tin

tức gì báo trước cho Hoàng đế và triều đình. Hơn nữa sau khi giải quyết xong

vấn đề bãi công trong tam đại phường ở Mân Bắc, Giám Sát viện bắt đầu cố ý

chặn thông tin giữa hai nơi. Thế nên, tuy bây giờ kinh đô cũng loáng thoáng biết

việc mở cửa chiêu mua ở Tô Châu đã náo loạn cực lớn, nhưng lại không biết

tình hình cụ thể.

Đáng lẽ là tin tức được gửi đi nhanh nhất, nhưng dưới sự áp chế của Phạm

Nhàn, nó di chuyển còn chậm hơn vị Tam Thạch một chút.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn một người trong hàng ngũ bên dưới, nói: "Thái

Thường tự đã nhận được công văn chưa?"

Tất cả thu nhập từ tam đại phường của Nội Khố đều do Thái Thường tự và

hoàng cung quản lý và xét duyệt. Vì thế, người mà Hoàng đế hỏi chính là Chính

khanh của Thái Thường tự.

“Vừa mới tới sáng nay.” Chính khanh của Thái Thường tự ho khẽ hai tiếng, với

vẻ mặt u sầu nói: "Thần vội vàng vào cung, cho nên vẫn chưa kịp xem."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Ccòn không khẩn trương đi lấy!"

Chính khanh Thái Thường tự thi lễ một cái, vội vàng chạy ra khỏi cung.

“Mọi người hãy đợi một chút.” Hoàng đế như cười như không, tuyên bố kéo dài

thời gian yết triều, lấy một bát trà từ tay Diêu thái giám bên cạnh, chậm rãi uống

vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play