Vài vị lão công công hầu hạ tại Thái Cực điện và Ngự Thư phòng, từ xưa đã là

người thành tinh, mặc cho các cung có dò hỏi ra sao cũng không chịu phát ra

bất kỳ âm thanh nào. Hơn nữa, dưới uy thế mà Hồng lão công công gây dựng

bao năm qua, ma ma và thái giám trong các cung cũng không dám hỏi quá rõ

ràng.

Trưởng công chúa có vẻ không vui lúc chuyển vào Nghiễm Tín cung, sau đó lại

lập tức khôi phục dung nhan diễm lệ bình thường, hàng ngày đến trò chuyện với

Thái hậu, thi thoảng tới Đông cung gặp gỡ Hoàng hậu và Thái tử. Nhưng chính

Trưởng công chúa cũng thấy nghi hoặc, không biết rốt cuộc Hoàng đế đang

nghĩ điều gì.

Ngay thời điểm này, một vị thái giám tổng quản trong Đông cung lại trở thành

nhân vật quan trọng.

Hắn tên là Hồng Trúc, luôn làm việc bên cạnh Hoàng đế, được hoàng đế rất yêu

thích. Hơn nữa theo như đồn đại, hắn có quan hệ thân thích gì đó với Hồng lão

công công, và cũng rất quen thuộc với người bên Thái Cực điện và Ngự Thư

phòng. Nếu để một người như vậy đi tìm hiểu thông tin, chắc chắn là ứng cử

viên phù hợp nhất.

Hồng Trúc đã giữ chức vụ tổng quản thái giám tứ phẩm ở Đông cung được ba

tháng, nhờ vào thân phận được Hoàng đế cử đến và cách phục vụ tận tâm của

bản thân, đã được Hoàng hậu tán thành... chỉ có điều, đương nhiên không được

thu nhận ngay lập tức. Nhưng Hoàng hậu cũng cho Hồng Trúc đủ lợi ích,

chuyện lần cũng là muốn xem xem Hồng Trúc có dùng được không, và có thể

dùng được đến mức độ nào.

Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn Hồng Trúc đang quỳ phía trước mình,

trong lòng cũng có chút thiện cảm với tiểu thái giám vừa thức thời vừa có dáng

dấp thanh tú này, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ phải lo cho chuyện nước, đương nhiên

ta cũng muốn san sẻ giúp bệ hạ. Tuy nói là hậu cung không thể can thiệp vào

quốc sự, nhưng nếu biết được tâm trạng của bệ hạ, cũng tiện làm chút món canh

dâng lên, giúp bệ hạ thoải mái hơn một chút."

Hồng Trúc đáp lời: "Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thật chu đáo."

"Đi hỏi thử xem." Hoàng hậu thở dài, nói: "Nếu để bệ hạ biết, cũng không cần

lừa dối, đây vốn không phải là việc gì đáng xấu hổ, đừng tự làm hại chính

mình."

Gương mặt Hồng Trúc lộ vẻ cảm kích, nhận lệnh rồi đi.

Chỉ một lúc sau, vị này tâm phúc mới được tin cậy gần đây đã đi vài vòng trong

hoàng cung rời khỏi, sau khi được nịnh nọt một hồi, không dám tự mãn đứng

nhận lời khen tiếp, vội vàng trở về hậu cung của Hoàng hậu.

Hắn ghé Hai Hoàng hậu, nhẹ giọng nói vài câu gì đó.

Hoàng hậu khẽ nhíu mày, trên gương mặt đầy quý phái lộ rõ vẻ lắng, thở dài

nói: "Hóa ra là do Quốc Khố cạn kiệt, công trình tu sửa đê điều Đại Giang thì ta

cũng biết, kéo dài từ đầu mùa đông năm ngoái đến giờ, không phải vì không có

tiền sao... Ài, nếu bản cung có thể tay không biết ra bạc nhỉ, có phải giúp bệ hạ

giảm bớt nỗi lo không, nhưng thật tiếc..."

Hồng Trúc cười khà khà, nói: "Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ

cao quý, sao phải phiền lòng vì những chuyện này? Còn chuyện Quốc Khố,

chẳng phải đã có bộ Hộ mà Phạm Thượng thư quản lý à?"

Nghe thấy hai chữ ‘bộ Hộ', ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, giả vờ như vô tình hỏi:

"Phạm Thượng thư quản lý bộ Hộ nhiều năm, cũng xem như vất vả khổ công.

Nhưng Quốc Khố cạn kiệt... là vấn đề tiền bạc thu vào, hắn cũng đâu có cách

nào?"

Hồng Trúc hơi giật mình, muốn nói nhưng lại thôi.

Hoàng hậu nhìn vẻ mặt hắn, mỉm cười khinh thường, nói: "Trẻ con mà cứ như

ông lão, đâu ra lắm tâm sự thế."

Hồng Trúc giật nảy mình, vội vã quỳ xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Nô tài không

dám, nhưng lúc ở Ngự Thư phòng... nghe nói hôm qua bệ hạ đã nổi giận lôi

đình, nói bộ Hộ làm việc vô dụng, hơn nữa..." Hắn hạ giọng nói: "Nghe nói... bộ

Hộ có quan viên thâm hụt, âm thầm điều chuyển tiền bạc của quốc gia. Số tiền

rất lớn, cho nên bệ hạ... rất tức giận."

Hoàng hậu thầm giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc trên mặt, mỉm

cười nói: "Mấy vấn đề triều chính này thì không cần nói với ta, gần đây tâm

trạng của bệ hạ thế nào? Thường dạo chơi tới nơi nào trong cung?"

Hồng Trúc liếc nhìn xung quanh, biết rằng đây là điều cấm kỵ trong cung, cắn

răng một cái, ghé sát bên cạnh Hoàng hậu, nhỏ giọng thì thầm vài câu gì đó.

Hoàng hậu mày liễu dựng đứng, đột nhiên mềm nhũn vô lực, đôi môi run nhẹ,

hai má trắng bệch, lạnh lùng nói: "Tiểu Lâu... Lại là Tiểu Lâu."

o O o

Sau khi Hồng Trúc lòng đầy bất an và sợ sệt rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu,

một người trẻ tuổi bước ra từ phía sau bức bình phong. Người này này mặc bộ

áo choàng màu vàng nhạt, đường nét khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt sáng ngời có

thần. Trong cung, người có thể mặc trang phục màu này, ngoại trừ Hoàng đế,

Thái hậu, Hoàng hậu, chỉ có Thái tử điện hạ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play