Lời nói vừa ra khiến cả công đường xôn xao. Mọi người đều biết hôm nay Hạ

Tê Phi đến đoạt gia sản, nhưng không ai từng ngờ được hắn vừa mở miệng đã

chỉ đích danh Minh lão thái quân và Minh Thanh Đạt năm xưa đã sát hại mạng

người, từng từ ngư đâm thẳng vào tim gan, hơn nữa trong lời nói liên tục nhắc

tới cường đạo, không hề để lại đường lui!

Bên ngoài nha môn, bách tính cũng xôn xao hẳn lên. Trong lòng họ, Minh lão

thái quân là một lão phu nhân hiền từ, những năm qua đã làm không biết bao

nhiêu việc thiện, đâu có liên quan gì tới mấy chữ người đàn bà chua ngoa?

Thật ra trong lòng mọi người cũng thoáng thoáng đoán được, năm xưa Minh gia

thất công tử mất tích ly kỳ, e rằng có liên quan chặt chẽ với Minh lão thái quân

và chủ nhân hiện tại của Minh gia - Minh Thanh Đạt... Nhưng mọi người luôn

muốn tin vào những điều mình tin, tin vào những chuyện đã thuyết phục mình,

vì vậy ai nấy đều la ó phản đối lời lên án đối với Minh Thanh Đạt.

Tri châu Tô Châu cũng nhíu mày, nói với vẻ căm ghét: "Việc này quá lớn, lời

nói xuông không đủ, đơn kiện ở đâu?"

Hạ Tê Phi lấy đơn kiện từ trong ngực áo ra, dâng hai tay đưa cho sư gia chuyển

giao. Sư gia đưa đơn kiện cho Tri châu đại nhân, hai người châu lại một chỗ,

xem lướt qua, trong lòng lập tức kinh hãi. Đơn kiện này viết rất hoa lệ, sắc bén,

từng chữ một đều nhắm thẳng vào Minh lão thái quân, hơn nữa rất khéo léo

tránh né những quy tắc liên quan tới phương diện này trong luật pháp Khánh

Quốc, chỉ một mực dồn câu chữ vào di chúc của Minh lão thái gia năm xưa, lại

còn không tiếc bút mực mô tả cuộc sống lưu lạc đau khổ của Hạ Tê Phi trong

những năm qua,, khiến người xem ai nấy biến sắc.

Tri châu đại cũng biến sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, hai mắt híp

lại, thầm nghĩ văn chương cỡ này dùng để viết tiểu thuyết thoại bản thì không

tệ, nhưng để đưa lên công đường thì chẳng có tác dụng gì.

Hắn vỗ thước gõ một cái, lớn tiếng quát lên: "Hạ Tê Phi, ngươi có bằng chứng

thực tế trình lên không?"

Hạ Tê Phi sắc mặt bình tĩnh nói: "Người của Minh gia còn chưa đến, sao đại

nhân phải nóng vội như vậy?"

Nhìn Hạ Tê Phi thần sắc bình tĩnh tự tin, Tri châu đại nhân nhíu mày, thầm nghĩ

chẳng lẽ đối phương thật sự nắm giữ vũ khí trí mạng nào đó? Hắn trầm ngâm

trong chốc lát, bàn bạc với sư gia hai câu rồi sai thuộc hạ đi mời người của

Minh gia đến kiện tụng.

Dựa theo điều khoản ngoài lề của luật pháp Khánh Quốc, thật ra những vụ kiện

tụng dân sự như thế này không cần bị cáo phải đến tham dự, nhưng hôm nay

vấn đề tranh chấp quá lớn, thế lực đứng sau lưng hai bên lại quá mạnh, gây ra

ảnh hưởng dữ dội trong khu vực Giang Nam. Tri châu Tô Châu cũng không

dám chủ quan, dẫu sao hắn cũng biết chắc chắn Minh gia sẽ không để mặc sự

việc này, nên mới sai người đi mời.

Đúng như dự đoán, nha dịch vừa bước chân trước ra ngoài, thì chân sau người

của Minh gia nối gót đi vào, xem ra Minh gia đã chuẩn bị sẵn sàng người ứng

kiện, chỉ chờ đánh trận tất thắng này.

Nhìn thấy người vừa đến, Tri châu Tô Châu lại nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

"Người tới là ai?"

Vị công tử quý phái kia nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người hành lễ nói: "Minh Lan

Thạch, xin vấn an đại nhân."

Đương nhiên vị thiếu gia Minh gia này cũng biết lúc này Tri châu Tô Châu đang

diễn trò, muốn đóng vai nhân vật chính trực công bằng trước mắt dân chúng nên

nói năng lạnh nhạt như vậy; lúc bình thường mà gặp mình, vị Tri châu này luôn

thân thiết hơn bây giờ nhiều. Chẳng qua sau mấy ngày phân tích, Minh gia đã

nhận định chắc chắn mình sẽ thắng trong vụ kiện tranh chấp tài sản này, thế nên

Minh Lan Thạch biết ý nghĩ của Tri châu Tô Châu, không quá để tâm.

"Ừm." Tri châu Tô Châu nói: "Gần đây sức khỏe của Minh lão gia tử không

được tốt, ngươi vốn là tôn trưởng, đến ứng kiện, cũng coi như là hợp lý. Người

đâu, đưa đơn kiện cho Minh Lan Thạch xem qua."

Sư gia đưa đơn kiện xuống, nào ngờ Minh Lan Thạch lại không nhận, ngược lại

cười mỉm cúi đầu nói: "Đại nhân, Minh gia ta không phải là kẻ ác thích kiện

tụng, không rõ ràng về những rắc rối trong chuyện này, vì vậy đã mời một vị

tụng sư giúp đỡ."

Sau khi nói xong câu đó hắn liếc mắt nhìn sang bên, người được gọi là "kẻ ác

thích kiện tụng" đương nhiên là chỉ Hạ Tê Phi đang đứng cạnh đó. Hạ Tê Phi.

không phản ứng lại, cũng không buồn nhìn sang đứa cháu trai lớn nhất của

mình.

Sau khi Minh Lan Thạch nói xong, sau lưng hắn có một người bước ra, giơ hai

tay nhận lấy đơn kiện từ sư gia, nở nụ cười nịnh nọt.

Tri châu Tô Châu và sư gia thấy người này, trái tim đang thấp thỏm cũng dần

yên tâm: Vị tụng sư này họ Trần, tên là Bá Thường, chính là tụng sư nổi tiếng

nhất khu vực Giang Nam, hay có thể nói là tên cò kiện tụng nổi tiếng xấu nhất,

rất thân thiết với châu phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play