Đặng Tử Việt sắc mặt mệt mỏi,của ưk nói: “Gần đây thân thể phu nhân không

được khỏe, thế nên tạm hoãn chưa xuống Giang Nam. Chẳng qua... vị cữu thiếu

gia này nghe được sẽ tới gặp ngài nên liên tục làm ồn ào trong nhà. Thượng thư

đại nhân bèn phái hạ quan đưa vị cữu thiếu gia này tới Giang Nam.”

“Làm càn.” Phạm Nhàn thở dài nói, sau đó trong lòng lại căng thẳng, vội vàng

hỏi: “Thân thể Uyển Nhi không được khỏe à?”

“À, không có chuyện gì.” Tang Văn cô nương vẻ mặt tươi cười, hai má mập

mạp đáng yêu trả lời: “Có lẽ quận chúa bị cảm, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lại

thôi.”

Cô lấy từ trong lòng ra hai bức thư đưa cho Phạm Nhàn nói: “Đây là thư gửi

cho đại nhân.”

Phạm Nhàn nhận lấy, liếc qua thì thấy là thư của phụ thân và Uyển Nhi, cũng

chưa kịp xem, cất tạm vào trong lòng rồi tức giận nói: "Phụ thân định làm gì?

Bây giờ Giang Nam đang hỗn loạn, sao lại đưa Đại Bảo tới đây?"

Lúc này, Đại Bảo đột nhiên cười toe toét, nắm lấy lỗ tai của Phạm Nhàn nói:

"Tiểu Nhàn Nhàn, lần này chơi trốn tìm, ngươi trốn lâu thế... thật lợi hại."

Tam hoàng tử đang cầm bát cháo tò mò nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Phạm Nhàn

vốn luôn đáng sợ lại phải chịu cảnh ngộ như vậy trước mặt thằng ngốc kia...

Cậu nhốc không nhịn nổi phì cười, phun thẳng nước cháo còn ngậm trong

miệng ra ngoài.

Đặng Tử Việt cười lúng túng, vội vàng cùng Tàng Văn tiến tới hành lễ với Tam

điện hạ, không dám nhìn dáng vẻ chật vật của Phạm Nhàn. Nói vậy là dọc

đường hai người cũng bị vị Đại Bảo ca này làm ầm ĩ không yên. Đại Bảo đã

đến, dọc đường chắc chắn không thiếu người hầu hạ, Tư Tư hiểu chuyện, vội

vàng ra ngoài trạch viện sắp xếp cho bọn họ. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũng

dỗ dành được Đại Bảo, đầu tiên thu xếp cho hắn ở lại hậu viện, sau đó lại bảo

đám tiểu nha hoàn thường ngày rảnh rỗi đi cùng hắn chơi gẫy hạt dưa. Bấy giờ,

sảnh trước mới yên tĩnh trở lại.

Hải Đường đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi tiền sảnh, cô biết chắc chắn Phạm Nhàn

và Đặng Tử Việt có nhiều chuyện cần nói.

Đặng Tử Việt vào sảnh xong cứ như không nhìn thấy vị này thôn cô, nhưng khi

đối phương chủ động hành lễ với hắn, hắn vẫn phải nhanh chóng đáp lễ.

Ngồi xuống bàn, Phạm Nhàn nhăn mày nói: "Đêm qua ta đang nghĩ bây giờ

thiếu người bên cạnh quá. Ngươi đến cũng tốt, nhưng trong kinh thì sao?"

"Trong kinh đã có Tiểu Ngôn công tử trông coi. Sau khi nhận được thông báo

mà ngài gửi về kinh thành, viện trưởng đại nhân đã cử ta dẫn theo một số người

tới đây hỗ trợ," Đặng Tử Việt giải thích, "Hơn nữa, thứ mà ngài muốn chuẩn bị,

Nhị Xử và Tam Xử bận bịu suốt mấy tháng mới làm xong, ta thấy tiện đường

nên đem luôn tới."

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta tưởng là người khác đưa tới, không ngờ lại là

ngươi."

Hắn liếc mắt nhìn Tam hoàng tử đang húp cháo và nghe lén bên cạnh, ho hai

tiếng, mời vị này ra ngoài.

Tam hoàng tử buồn bực không vui đi khỏi, Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Lúc mới

tới đây, sao mặt mày kỳ quái như vậy?”

Đặng Tử Việt liếc nhìn xung quanh, cười khổ nói: "Lúc rời kinh, trong kinh đô

đồn đại rất dữ... ai cũng nói rằng ngài và vị Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường đi

đứng có nhau, ngồi chung bàn, nằm chung... Trong triều, lời đồn càng không

chịu nổi, hơn nữa bây giờ ngài đang nắm giữ Nội Khố, dẫu sao cũng phải tránh

một số hiềm nghi, các quan viên trong triều đang chuẩn bị dùng chuyện này để

công kích ngài... Thuộc hạ không ngờ hôm nay vừa vào Hoa Viên, là thấy vị cô

nương kia, lúc đó mới biết lời đồn là thật, cho nên không khỏi lo lắng."

"Nằm cùng giường?" Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Thế mà đám người này cũng

nghĩ ra được. Không nói chuyện này nữa, đưa thứ ngươi mang đến cho ta ra

xem thử."

Đặng Tử Việt rất cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, đưa cho

Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mở nắp hộp, quan sát tỉ mỉ tờ giấy nằm yên trong hộp, trang giấy

hơi ố vàng, mép giấy quăn quăn, có vẻ đã lâu năm, còn chữ trên giấy hơi xiêu

vẹo, dường như người viết lúc đó đã sắp dầu hết đèn tắt.

"Làm rất tốt," Phạm Nhàn cau mày nói: "Tuy bức di thư này chưa thể tạo ra tác

dụng gì, nhưng muốn kéo dài vụ kiện gia sản này, vẫn phải dựa vào nó."

Đặng Tử Việt bẩm báo: "Đại nhân yên tâm, Nhị Xử và Tam Xử hợp tác, tham

khảo vô số tờ giấy của cố gia chủ Minh gia, giấy cũng là giấy cũ hiện nay khó

mà tìm được, kết hợp công nghệ làm cũ và chú trọng đến từng chi tiết, chắc

không ai có thể nhận ra đây là giả."

"Chắc chắn người trong Minh gia sẽ biết đây là giả, bản thật đã bị hủy bỏ từ

lâu," Phạm Nhàn cười nói: "Dùng giả để lẫn lộn với thật, trong viện chúng ta có

không ít chuyên gia trong việc này, sau này đi làm kinh doanh đồ cổ giả, chắc

cũng kiếm được không ít bạc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play