Cho nên Hạ Tê Phi thân là lưỡi đao trong tay Phạm Nhàn, điều lo lắng nhất là

liệu người cầm đao có đột nhiên đổi ý không. Lúc này nghe Phạm Nhàn đưa ra

lời hứa như vậy, tuy Hạ Tê Phi vẫn còn thương tích trên người nhưng tinh thần

lại phấn chấn hẳn lên: Báo thù, đoạt lại Minh gia là tâm nguyện lớn nhất trong

cuộc đời hắn, nếu không có Phạm Nhàn trợ giúp, hắn vĩnh viễn không làm

được.

Phạm Nhàn nhìn thần sắc hắn, trầm giọng nói: “Ngươi làm việc cho triều đình,

triều đình sẽ làm chỗ dựa cho ngươi. Thẳng thắn hơn một chút thì ngươi đã là

người của bản quan, bản quan phải quang minh chính đại tuyên bố cho thế

nhân. Quan hệ này không cần xé bỏ, cũng không cần che giấu, tương lai ngươi

làm việc ở Giang Nam, vận chuyển hàng hóa lên phía bắc, có lời đồn đại này sẽ

dễ dàng hơn rất nhiều.”

Hạ Tê Phi sắc mặt cảm động, trong lòng lại thoáng kinh hãi, không biết vì sao

Đề ti đại nhân lại vội vàng làm rõ việc này như vậy. Thật ra mãi tới bây giờ Hạ

Tê Phi vẫn cho rằng mình làm việc cho triều đình. Hắn lại không biết, Phạm

Nhàn dùng hắn không có nghĩa là triều đình dùng hắn.

Để Hạ Tê Phi vận chuyển hàng hóa về phương bắc, thông qua tuyến đường của

Thôi gia năm xưa, móc nối với Phạm Tư Triệt ở Bắc Tề. Nam có Phạm Nhàn

bắc có Hoàng đế che chở, nối lại tuyến đường buôn lậu khi xưa, đây mới là mục

đích của Phạm Nhàn.

Bây giờ phía nam có Giám Sát viện âm thầm thu xếp, phía bắc có Chỉ huy sứ

Trấn Phủ ti Vệ Hoa là người quen cũ với Phạm Nhàn, lại là người được Tiểu

Hoàng đế Bắc Tề tin tưởng, bản thân đường dây này đã kín kẽ không chút sơ

hở, điểm yếu duy nhất cần rèn giũa thêm... chính là Hạ Tê Phi vừa ngẩng đầu

lên.

Hôm nay Phạm Nhàn bỏ qua lời bàn tán đến thẳng đây cũng tức là dùng tiếng

nói của thế nhân cột chắc Hạ Tê Phi vào bên cạnh mình. Sau ngày hôm nay, bất

cứ ai cũng không tin Hạ Tê Phi không phải tâm phúc của Phạm Nhàn, tương lai

bắt đầu buôn lậu, cho dù Hạ Tê Phi muốn bán đứng Phạm Nhàn, chỉ e cũng

không có ai dám tin tưởng hắn. Hơn nữa kẻ địch của Phạm Nhàn cũng sẽ nhắm

vào Hạ Tê Phi, chuyện trước cửa Giang Nam cư cũng là một khởi đầu tốt đẹp,

như vậy chỉ khiến Hạ Tê Phi quấn chặt lấy Phạm Nhàn hơn nữa...

Dùng hoạn nạn bên ngoài để giam cầm bản tâm, trói người lên thuyền, Tam

hoàng tử là khóc lóc van nài đòi lên thuyền, Hạ Tê Phi là không lên cũng không

được.

“Ngày mốt.” Trước khi rời khỏi Hạ phủ, Phạm Nhàn dặn dò Hạ Tê Phi câu

cuối: “Chắc thủ tục cần thiết cũng xong xuôi, đến lúc đó ngươi nên ra tay.”

Hạ Tê Phi kích động hẳn lên, tuy trong lòng thầm hiểu Đề ti đại nhân chỉ cần

mình ra mặt thu hút sự chú ý của Minh gia, nhưng cuối cùng mình cũng có thể

rướn cổ gầm thét trong Tô Châu phủ, dường như khoảng cách tới mục đích của

đời mình cũng gần hơn một chút.

“Nhưng ngươi cũng biết đấy.” Phạm Nhàn thở dài, vỗ vai hắn: “Luật pháp

Khánh Quốc không có tiền lệ về việc này, đối phương là con trai trưởng đích

tôn, dựa theo luật pháp, hắn chiếm lợi thế. Cho dù trong viện hỗ trợ cũng không

thể thu được kết quả lý tưởng... Những thứ mất đi, nếu muốn lấy lại còn có rất

nhiều phương pháp, ngươi không nên gấp gáp, cũng đừng quá thất vọng.”

Hạ Tê Phi trong lòng run rẩy, cứ cảm thấy vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi trước mặt

không chỉ nói tới việc Minh gia, dường như vì hai chữ gia sản này mà giữa cấp

trên cấp dưới sinh ra một loại cảm giác hài hòa đồng điệu nào đó. Hắn chắp tay,

cảm động nói: “Việc của Hạ mỗ mà khiến đại nhân phải phiền lòng, thật không

dám nhận.”

“Không sao.” Phạm Nhàn thương tiếc nói: “Từ đầu đã nói rồi, bản quan cũng là

người coi trọng lợi ích, ngươi đừng quá lo âu.”

Y càng nhấn mạnh lợi ích thì Hạ Tê Phi càng cảm thấy đối phương chân thành,

bèn hành lễ, tiễn Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ra ngoài phủ. Nói đúng ra, Phạm

Nhàn và Tam hoàng tử chỉ tới Hạ gia đi đứng một chút rồi đi khỏi, từ đầu đến

cuối chắc chỉ trong thời gian một chén trà, có điều thái độ và quyết tâm trong

chuyện này chắc chắn sẽ được đồn ra ngoài qua miệng các thương nhân và quan

viên, truyền tới tai gia chủ Minh gia.

Xe ngựa rời khỏi Hạ phủ, không vội vàng trở về Hoa Viên mà chạy tới phía bắc

thành. Phía bắc thành Tô Châu đa số là giang hồ hảo hán, cho nên các hộ vệ

quanh xe cũng căng thẳng hẳn lên.

“Ngày mốt có chuyện gì vậy?” Tam hoàng tử mở to đôi mắt ngây thơ vô hại hỏi

Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn đáp: “Hạ Tê Phi tới phủ nha Tô Châu, kiện Minh gia âm thầm

chiếm đoạt gia sản.”

Trên đường phố yên tĩnh của Tô Châu, tiếng bánh xe ngựa vang lên rõ ràng, che

khuất tiếng kêu kinh hãi trong xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play