Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng?

Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình,

thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại là

lúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...

Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầu

hàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủy

tận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bên

này, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đã

đồng ý gánh chịu...

Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão thái

quân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồ

của mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lực

quyết định như vậy.

Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơn

nữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽ

đối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa có

nhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng.

Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗ

nào?

(A Biển - Trần Thủy Biển, tổng thống thứ năm của Trung Hoa Dân Quốc (Đài

Loan), tại vị hai nhiệm kỳ từ 2000 đến 2008.

Năm 1985, Trần Thủy Biện từ chức thành viên Hội đồng thành phố Đài Bắc và

trở về quê hương Đài Nam tham gia cuộc bầu cử ứng cử viên độc lập cho chức

vị chủ tịch huyện Đài Nam. Trong thời gian tranh cử đầy kịch tính, ông đã phát

biểu tuyên bố đầy bi thương khi đang nằm trên giường bệnh với đường truyền,

cuối cùng thua cử trước đối thủ Lý Nga Thư của đảng Quốc dân đảng với

khoảng cách 1 vạn phiếu. Vào ngày sau khi thất bại trong cuộc bầu cử, Vợ của

ông, Ngô Thục Trân, bị xe gắn máy do công nhân Trương Vinh Thái điều khiển

đâm và bị tê liệt vĩnh viễn nửa người dưới và mất cảm giác ở ngực trở xuống.

Mặc dù cuối cùng điều tra cho thấy đây là một tai nạn giao thông, và Trần Thủy

Biện cũng đã rút lại đơn tố cáo, nhưng từ đó về sau ông luôn khẳng định "Ngô

Thục Trân bị cán 3 lần khi đi trở lại", đó là một "tai nạn chính trị được do Đảng

Quốc dân mưu kế", nhận được sự đồng cảm và ủng hộ của nhiều người.)

Nếu đổi lại là quan viên khác, Minh Thanh Đạt thể hiện ý tứ như vậy, chắc chắn

hắn sẽ mừng thầm trong lòng. Chỉ có Phạm Nhàn không nghĩ vậy, vì đúng như

Minh Thanh Đạt sự liệu, thứ y muốn quá nhiều, Minh gia không thể cung cấp

được. Hơn nữa y chuẩn bị cho chuyện này đã lâu, y tự tin sẽ nuốt được Minh

gia chứ không cần phải nhận lời đầu hàng của Minh gia.

Nếu bất cứ lúc nào Phạm Nhàn cũng có thể nuốt chửng Minh gia, thế thì sao

hắn phải cò kè mặc cả để đổi lấy đối phương đầu hàng?

Không phải không làm được, không phải không thể làm, mà là khinh không

làm.

Gió mát thổi qua cửa, quét sạch mùi đồ ăn còn sót lại trong trạch viện Nội Khố,

thổi đi cả chút mùi pháo thoang thoảng, chỉ còn bầu không khí nặng nề là trước

sau gì vẫn không xua tan nổi. Trong đình viện đầy căng thẳng, như băng đá

ngàn năm, như đá tảng dưới đáy sông, gió ấm ngày xuân khó làm tan chảy, sóng

lớn dưới sông khó mà xê dịch.

Quan viên Chuyển Vận ti phụ trách thông báo đã khàn giọng, không phải do nói

quá nhiều, cũng không phải do uống ít nước mà vì quá căng thẳng.

Các thương nhân trong mấy gian phòng Giáp Ất hai bên hành lang đã đứng ngồi

không yên, đứng trên bậc cửa cao nhất trong phòng, căng thẳng nhìn ra bên

ngoài qua song cửa chạm khắc tinh tế.

Buổi chiều sẽ báo giá bốn hạng mục sau của Nội Khố, sau hai lượt ra giá không

có ai reo hò, thậm chí không có ai lau mồ hôi lạnh trên trán. Tuyền Châu Tôn

gia buổi sáng bị Minh gia dọa lui, sắc mặt trắng bệch nghe giá cả, hai mắt vô

hồn nhìn ra phía ngoài, bị hai nhóm người điên rồ kia làm cho khiếp sợ không

thôi. Tất cả các thương nhân đều cảm thấy ngày hôm nay được mở mang tầm

mắt, đồng thời cũng kinh hãi không hề nhẹ.

Đó là bạc, đó là bạc! Vì sao Minh gia phòng Giáp nhất và Hạ gia phòng Ất tứ

dám ném ra ngoài như vậy? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ xấp ngân phiếu dày cộm

kia chẳng khác gì giấy vụn?

Hùng Bách Linh của Lĩnh Nam Hùng gia hai mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài, có vẻ

không thể tin nổi lỗ tai mình, hỏi tiên sinh tính toán sổ sách bên cạnh: “Vừa rồi

quan viên thông báo có nói sai không?”

Tiên sinh tính toán sổ sách của Hùng gia lau mồ hôi lạnh trên trán: “Con số mà

phòng tiếp khách tính toán, làm sao lại sai lầm được... Trời đất ơi, ngày hôm

qua Hạ đương gia bị giết mất mâý huynh đệ, hôm nay đã bắt đầu bất chấp tất cả

nổi điên rồi... sao Minh gia này cũng phát điên theo! Minh lão gia có phải

cường đạo đâu.”

Chương 574: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm 3

Hùng Bách Linh căng thẳng tới mức không kịp nuốt nước miếng, suýt nữa thì

nghẹn. Hắn trở tay đoạt lấy một chén trà của thuộc hạ uống vào, hạ giọng mắng:

“Hạ Tê Phi chính là Minh lão thất, ta thấy hai huynh đệ bọn chúng nổi nóng thật

rồi... Huynh đệ đấu đá, đúng là kích thích, xem ra máu điên ăn vào xương tủy

người Minh gia rồi.”

Giọng nói của quan viên thông báo không khỏi run rẩy, các thương nhân Giang

Nam đổ mồ hôi liên tục, ngay cả ba vị đại nhân ngồi trong sảnh chính cũng bắt

đầu căng thẳng hẳn lên.

Nghe báo giá đợt hai xong, Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, sắc

mặt hóa thành trắng bệch. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bốn hạng mục

cuối cùng mà Nội Khố mở cửa chiêu mua lại bị Phạm Nhàn và Minh gia đẩy

lên... tới mức độ kinh khủng như vậy.

Chắc chắn Minh gia sẽ thua lỗ bốn hạng mục này, hơn nữa còn là lỗ nặng! Đối

với Hoàng công công và Quách Tranh, thu nhập của Minh gia giảm sút, đương

nhiên lượng bạc mà Giang Nam âm thầm đưa vào kinh cũng bớt đi... rất nhiều.

Nghĩ tới điều này, ánh mắt hai người nhìn Phạm Nhàn đã có vẻ oán hận.

Tuy Phạm Nhàn dùng ý chí mạnh mẽ giữ cho gương mặt luôn bình tĩnh, nhưng

nếu ai để ý kỹ vẫn có thể thấy trên bộ quan phục màu tím, ống tay áo được giặt

hồ tỉ mỉ run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng mà thanh tú mím chặt lại, vành tai hơi

đỏ lên.

Dù sao tình cảnh hôm nay cũng khá hiếm thấy. Hoàng đế Khánh Quốc được tôn

là người giàu có nhất thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn dám đánh cược Hoàng đế

Khánh Quốc thường không vào kho hàng bộ Hộ, cả đời này chắc chưa từng

thấy nhiều ngân phiếu như vậy, bay tới bay lui trên trời theo tiếng hô khàn khàn

run rẩy của quan viên thông báo,!

Một ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng! (11.500.000)

Khánh Quốc khai quốc mười năm, thuế má thu nhập của cả nước cộng lại cũng

chỉ là mười triệu lượng! Cho dù hôm nay Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao thịnh

vượng, nhưng khoản bạc trắng lớn như vậy vẫn là con số không thể tin nổi! Nếu

hơn một ngàn vạn lượng này dùng để thu mua tử sĩ, đủ để phất tay tiêu diệt tiểu

quốc chư hầu xung quanh Đông Di thành, đủ thành bá chủ một phương!

Khoản bạc lớn như vậy có thể đổi được bao nhiêu mỹ nhân? Có thể chế tạo ra

bao nhiêu chiến mã binh khí? Nếu dồn toàn bộ vào dân sinh liệu có thể tu sửa

bao nhiêu dặm đê? Có thể nấu bao nhiêu nồi cháo? Có thể mở bao nhiêu

đường? Có thể cứu sống bao nhiêu người? Còn... nếu đổi tất cả thành thỏi bạc,

có thể đè chết bao nhiêu người?

Buổi sáng năm trăm vạn lượng bạc đã là mức giá cao nhất Nội Khố từ trước tới

nay, mà buổi chiều lại dễ dàng vượt qua kỷ lục. Nhất là đợt hô giá thứ hai, Minh

gia trực tiếp báo giá vượt quá ngàn vạn lượng, đây không chỉ là phá kỷ lục mà

còn phá cả phòng tuyến tâm lý trong lòng tất cả mọi người.

Có kết quả như vậy đương nhiên phải quy công cho cục diện trong ngoài đều

khốn đốn của Minh gia cùng với lượng vàng ròng bạc trắng cực lớn mà Phạm

Nhàn mượn được từ tay Hoàng đế Bắc Tề... Minh gia bắt buộc phải cướp lấy

hạng mục này, còn Hạ Tê Phi lại có khả năng làm đối trọng, đủ loại nhân tố

tổng hợp lại mới tạo ra con số khủng khiép như vậy.

Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, giơ

tay âm thầm ra dấu.

Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.

Mãi tới lúc này Phạm Nhàn mới dần dần hiểu được suy nghĩ của Minh Thanh

Đạt, suy nghĩ của bệ hạ, suy nghĩ của rất nhiều người.

Trong lúc cạnh tranh các hạng mục, Minh Thanh Đạt bám sát theo kế hoạch của

Phạm Nhàn, một mặt là gánh chịu áp lực bên phía Tín Dương, mặt khác lại có

suy nghĩ khá vi diệu. Dù sao cũng phải đưa bạc, báo giá thấp, kinh doanh có lãi

thì phải giao một phần cho Tín Dương. Báo giá cao thì bằng với đưa bạc cho

Nội Khố... cũng chẳng khác nào đưa cho bệ hạ và Phạm Nhàn.

Minh Thanh Đạt quan sát vấn đề cực kỳ chính xác, hắn nhận ra triều đình cần

bạc của mình, vì vậy dứt khoát dốc hết sức ra, chỉ hận không thể đập một nửa

gia nghiệp nhà mình ra. Làm vậy vừa chiếm được hạng mục lại hợp ý Phạm

Nhàn.

Không thể đắc tội với hai bên, hắn cũng chẳng đắc tội với bên nào.

Chỉ tiếc cho khoản tiền tránh đắc tội đó, nhiều vàng ròng bạc trắng như vậy,

không biết Minh gia phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí.

Có câu tiêu tiền xua tai ương, Minh gia muốn xua tai ương đúng là đã hạ vốn

liếng rất lớn.

Còn theo Phạm Nhàn thấy, thực lực Minh gia trong phương diện kinh tế đúng là

lớn tới mức độ khủng khiếp. Một thế lực như vậy, chắc chắn Hoàng đế Khánh

Quốc sẽ không cho phép bọn họ lớn mạnh, nếu không phải làm đối phương suy

yếu thì là hủy diệt đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play