Y xoa đầu Tam hoàng tử, hành động này có vẻ thân thiết hơi quá. Cho dù y là

thầy, theo lý mà nói cũng phải đứng ngồi nghiêm chỉnh, không nói không cười

mới đúng.

Khổ nỗi Tam hoàng tử lại thích cái kiểu này, có lẽ trẻ con trong cung đều có

chứng bệnh thiếu tiếp xúc, cho dù là về mặt thân thể hay tâm lý. Cậu bé cười

híp mắt thi lễ rồi chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy nhanh như vậy, không biết

trong hoa viên có thứ gì thú vị đang chờ hắn.

Nhìn bóng lưng Tam hoàng tử đi khỏi, không biết vì sao trong lòng Phạm Nhàn

bỗng thấy trống trải, bắt đầu thấy nhớ đệ đệ ở kinh thành Bắc Tề xa xôi. Vương

Khải Niên gửi thư nói gần đây Tư Triệt được Giám Sát viện giúp đỡ, đang bận

rộn thu gom tuyến đường của Thôi gia ở phương bắc. Tiếc là Thất Diệp không

cách nào sang nước khác, một thiếu niên như hắn mà phải quản lý công việc lớn

tới vậy, đúng là khổ cực.

Còn Tam hoàng tử nhảy cẫng chạy đi như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu nguyên

nhân, là vì mấy hôm nay y để Tam hoàng tử tới quấn lấy Hải Đường. Với vị thế

của Tam hoàng tử, nếu muốn bái vào sư môn Thiên Nhất đạo chắc Khổ Hà cũng

không quá phản đối. Cho dù tương lai chuyện này sẽ gặp khó khăn, nhưng để

lão tam học được ít công phu hộ thân từ chỗ Hải Đường, cố gắng trở thành thầy

trò thật, thế mới có lợi cho mọi người.

Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Phạm Nhàn tỉnh lại từ trong trầm tư,

ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Sử Xiển Lập quay đầu nhìn vào trong vườn, ngón

tay lại vô thức gõ cửa.

Y không nhịn được bật cười nói: “Vào đi, có gì mà nhìn?”

Sử Xiển Lập cười khổ bước vào nói: “Sư phụ, để Tam hoàng tử theo Hải Đường

cô nương học nghệ. Đúng là chỉ có ngài mới dám làm. Dù sao đối phương cũng

là Thánh nữ Bắc Tề... chuyện này mà đồn về kinh, chỉ e lại rước lấy không ít

phiền toái.”

“Có phiền toái gì?” Phạm Nhàn cười nói: “Bệ hạ bảo ta mang Tam hoàng tử tới

Giang Nam, đương nhiên ta phải để tâm dạy bảo. Còn nói tới võ đạo thì Hải

Đường thích hợp hơn ta một chút.”

Hai người không tiếp tục bàn luận đề tài này, Sử Xiển Lập vẻ mặt đau khổ nói:

“Hôm nay Dương Kế Mỹ lại tới, nhất quyết mời ta dùng bữa.”

Dương Kế Mỹ là thương nhân buôn muối lớn nhất vùng Lưỡng Hoài. Hoa viên

mà Phạm Nhàn đang cư ngụ là của hắn nhượng lại. Phạm Nhàn cũng hiểu,

thương nhân này là người gần gũi với Tiết Thanh, cho nên cũng nể tình đối

phương đôi chút. Giờ nghe Sử Xiển Lập nói vậy là biết tuy năm nay Dương Kế

Mỹ không kiếm được chút lợi lộc gì nhưng vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào Nội Khố

sang năm.

Y cười nói: “Đây vốn là nhà hắn, hắn muốn tới xem, đương nhiên chúng ta

không thể bỏ mặc được... Hắn biết không thể nịnh bợ được ta nên quay sang

nịnh ngươi. Ăn thì cứ ăn, ngày sau ngươi cũng phải làm ăn buôn bán tại Giang

Nam, quen biết loại đầu sỏ bản địa như vậy cũng có ích.”

“Hắn định mời ngươi ở đâu?” Phạm Nhàn hỏi.

"Giang Nam cư."

Quán rượu cao cấp nhất trong thành Tô Châu là Giang Nam cư và Trúc Viên

quán. Lúc Phạm Nhàn mới tới Tô Châu, quan viên Giang Nam được Tiết Thanh

dẫn đầu mở tiệc tiếp đón ở Giang Nam cư. Tới giờ thì Trúc Viên quán của Minh

gia đã được Tam hoàng tử mua về tay, chuẩn bị cải tạo thành chi nhánh Bão

Nguyệt lâu. Dương Kế Mỹ muốn mời khách, đương nhiên không còn chỗ nào

khác ngoài Giang Nam cư. Phạm Nhàn thầm nghĩ mình hỏi câu này đúng là dư

thừa.

Y trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hôm nay các thương nhân Giang Nam

cũng định tụ tập ở Giang Nam cư... Tối nay Minh gia phải ứng phó chuyện Hạ

Tê Phi, chắc sẽ không phái người tham dự. Dương Kế Mỹ nhất quyết mời ngươi

hôm nay tới dùng bữa, chắc chắn định nhờ vào đó bám víu vào đám thương

nhân của hoàng thất, Cơ hội này... ngươi cứ cho Dương Kế Mỹ, tới lúc đó dẫn

hắn vào bàn.”

Bây giờ đám người trong thành Tô Châu cũng biết chưởng quầy của chi nhánh

Bão Nguyệt lâu thật ra là tâm phúc của Phạm Nhàn. Có Sử Xiển Lập làm trung

gian dẫn mối, chắc chắn đám thương nhân của hoàng thất sẽ rất thích ý cười ha

hả nói Dương Kế Mỹ góp mặt. Đương nhiên suy nghĩ của Phạm Nhàn không

chỉ là ân tình cho Tiết Thanh và Dương Kế Mỹ mà còn có sắp xếp khác.

“Trong lúc tiệc tùng ngươi mở to lỗ tai một chút.” Phạm Nhàn nói: “Minh gia

không có mặt, các thương nhận hoàng thất sẽ không tránh ngươi, không khéo sẽ

thông qua lỗ tai ngươi, gửi bố trí của ngày mai của bọn họ cho ta.”

Sử Xiển Lập gật đầu, thật ra trong lòng vẫn hơi căng thẳng: “Có cần chú ý quan

sát Hạ Tê Phi không?”

Ở với Phạm Nhàn lâu, Sử Phu tử khi xưa chỉ biết tận lực đọc sách Thánh hiền,

giờ cũng biết dùng ánh mắt mang thuyết âm mưu đối đãi với mọi thứ trên đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play