“Ồ?” Minh Thanh Đạt càng nheo mắt sâu hơn, chậm rãi hỏi: “Hóa ra Hạ đương

gia cũng là gia tộc kinh thương đời đời, chẳng hay buôn bán tại nơi đâu, không

khéo năm xưa ta và lệnh tôn từng có giao tình.”

Các thương nhân đều tò mò nhìn cảnh tượng này, nghe bọn họ trò chuyện xong

cũng thấy tò mò, không biết trong nhà Hạ Tê Phi vốn làm ăn ra sao?

Hạ Tê Phi lẳng lặng nhìn Minh Thanh Đạt, gương mặt này thường xuyên xuất

hiện trong ác mộng của hắn, trong lòng dâng lên tâm trạng khó tả. Lát sau khóe

môi hắn mới nhếch lên, bình tĩnh nói: “Giao tình thì có chứ, phụ thân của ta

cũng là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ Minh lão gia lại không nhận ra?”

Mọi người trong sảnh không hiểu nổi câu nói này, Hùng Bách Linh vô thức

ngoáy tai, Minh Thanh Đạt run rẩy nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, không nói năng

gì.

Tuy Hạ Tê Phi không biết vì sao Khâm sai đại nhân lại bảo mình bộc lộ thân

phận sớm như vậy, nhưng nguyện vọng mãnh liệt nhất của hắn trong bao năm

qua là lại một lần nữa đứng trước mặt người của Minh gia. Hôm nay giấc mộng

đã thành sự thật, khiến tâm trạng của hắn cực kỳ kích động.

Có điều, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có cánh tay phải buông xuôi

trong ống áo bên cạnh là hơi run rẩy, nói với giọng lạnh nhạt mà lại ân u lạnh

lẽo:

“Đại ca, mười mấy năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra tiểu thất nữa rồi?”

Hạ Tê Phi là thất thiếu gia của Minh gia! Theo như lời đồn đại thất thiếu gia

Minh gia mới là người kế thừa sản nghiệp Minh gia, cuối cùng lại mất tích ly

kỳ!

Các thương nhân trong sân không thể tin nổi nhìn Hạ Tê Phi, như nhìn một con

ác quỷ đột nhiên leo ra từ trong địa ngục, một con quái thú lẽ ra không nên tồn

tại trên thế giới này. Sao lại như vậy được? Tuy không người nào dám bàn tán,

nhưng ai cũng có thể đoán ra được là vị Minh lão thái quân trong Minh gia và

Minh lão gia trước mắt giết chết Minh thất công tử. Làm sao hắn vẫn còn sống,

còn biến thành đại đầu mục của Giang Nam thủy trại?

Minh Thanh Đạt kinh ngạc nhìn Hạ Tê Phi trước mặt, nhìn chằm chằm vào

gương mặt kia không biết bao lâu, đột nhiên thân thể bắt đầu run lên lẩy bẩy.

Cuối cùng hắn cũng thấy bóng dáng quen thuộc trên khuôn mặt này, năm xưa vị

tiểu huynh đệ này còn ngây ngô không hiểu chuyện năm xưa, cơ thể gầy gò này

từng bị mình dùng roi đánh đập, còn bây giờ gương mặt lại tràn ngập oán hận

và vui thú khi báo thù!

“Cha!”

Lúc này trong lòng Minh Lan Thạch cũng cực kỳ kinh hãi, ngây ra như phỗng

nhìn vị tiểu thúc mà mọi người vẫn đồn đại Hạ Tê Phi, lại phát hiện thân thể

phụ thân đã lảo đảo như muốn ngã nên nhanh chóng đỡ lấy Minh Thanh Đạt.

Theo Minh Lan Thạch thấy, hôm nay trạch viện của Nội Khố như nhà ma ám,

không thể ở lại lâu được, đỡ lấy người cha chỉ trong khoảnh khắc mà như già đi

chục tuổi, mang theo mọi người trong tộc đi ra ngoài trạch viện Nội Khố.

Các thương nhân trong sân mặt mày khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Phi,

nhỏ giọng bàn luận gì đó.

Lúc đám người Minh gia đi tới cửa lớn, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chủ

nhân Minh gia Minh Thanh Đạt đột nhiên vùng khỏi cánh tay đang nâng của

con trai, cố gắng đứng thẳng dậy, quay người lại.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn vận dụng khả năng kiềm chế mạnh mẽ của

mình tạm thời khôi phục bình tĩnh. Hắn nhìn Hạ Tê Phi trong trạch viện, bình

tĩnh nói: “Hạ đương gia nói đùa rồi, mười mấy năm trước thất đệ đáng thương

của ta đã bất hạnh mắc bệnh qua đời, xin đừng đùa cợt kiểu này, sẽ khiến lão

phu phiền lòng.”

Các thương nhân im lặng, trong lòng thầm hiểu, may mà tới lúc này Minh lão

gia tử lại đứng ra xoay người nói một câu như vậy, nếu không sau cơn khiếp sợ

lại lộ thêm sơ hở, khiến tin tức này lan truyền mà không có tiếng phản bác của

Minh gia, thế thì chuyện này càng khó khống chế.

Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn chủ nhân Minh gia già nua mỏi mệt trên thềm đá,

trong lòng thở dài nói: “Đáng tiếc, bái phục.”

Đối với Phạm Nhàn mà nói, đáng tiếc đương nhiên là Minh Thanh Đạt không

rối loạn trận cước trước đòn tập kích mà mình ẩn giấu đã lâu; bái phục, đương

nhiên cũng là vì nguyên nhân tương tự.

Thân thế thật sự của Hạ Tê Phi tuyệt đối là một trong những chuyện bí mật nhất

trên thế gian. Minh gia hoàn toàn không biết vị Minh thất công tử này vẫn còn

sống trên cõi đời, năm xưa đã được lão trại chủ của Giang Nam thủy trại cứu

sống, còn trở thành thủ lĩnh của Giang Nam thủy trại. Thậm chí Minh gia còn

có một số chuyện làm ăn qua lại với Giang Nam thủy trại, nếu Minh Thanh Đạt

bước trước thân phận của Hạ Tê Phi, khéo đã sớm nghĩ biện pháp đối phó với

hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play