Ví dụ như năm nay Lĩnh Nam Hùng gia bắt buộc phải tranh lấy được hạng mục

buôn các loại rượu về phía bắc; còn Tuyền Châu Tôn gia lại muốn nắm quyền

tiêu thụ đồ sứ ở hải ngoại.

Nhưng nếu làm theo ý Chuyển Vận ti, chia mười sáu hạng mục lớn thành ba

mươi bốn hạng mục nhỏ, nhìn bề ngoài thì mỗi người đều đều nắm được mức

tối thiểu. Nhưng theo như dự liệu thì tám hạng mục lớn sẽ về tay Minh gia, chia

hai ra rồi mới gọi mua, tất cả đều bị phân nhỏ, ai mà biết được óc thương nhân

nhà ai đột nhiên mù quáng muốn cướp phần của Minh gia hay không? Dù sao

không bị ràng buộc thì mấy hạng mục kiếm nhiều tiền nhất cũng có vẻ không

cần nhiều bạc lắm.

Còn một khi có người động tâm với các hạng mục của Minh gia, Minh gia làm

sao đây? Chắc chắn sẽ quay sang cướp hạng mục của những người khác, đây là

do bản tính trục lợi của thương nhân quyết định, chỉ e hôm nay Nội Khố mở cửa

chiêu mua sẽ loạn cào cào.

Bây giờ các thương nhân Giang Nam này... sợ nhất là loạn, Minh gia đã nói

trước mình sẽ không nhúng tay vào những hạng mục vốn thuộc về Thôi gia,

hôm nay đám thương nhân có thể ăn thêm vài bát thịt mỡ, đương nhiên không

muốn có ai quấy rầy kế hoạch của mình.

Theo bọn họ thấy, mục đích khiến Khâm sai đại nhân đưa ra thay đổi như vậy

rất đơn giản, một là muốn khiến mọi người hỗn loạn giết đỏ cả mắt, nâng giá

tiền lên; hai là muốn phân chia tỉ mỉ tiền thu vào, san nhỏ lượng bạc đặt cọc ra,

để... Hạ Tê Phi vào trạch viện cuối cùng cũng được chia một chén canh!

Đám thương nhân giảo hoạt này đã nhận ra phòng Ất tứ vẫn luôn im ắng chính

là người phát ngôn của Khâm sai đại nhân.

Chẳng qua, Khâm sai đại nhân muốn kiếm tiền thì chúng ta đều hiểu, nhưng

ngươi không thể dùng cách thức trông thì công bằng chứ thực chất đầy ác độc

này được!

“Phạm đại nhân, đề nghị này có vẻ không ổn.” Hoàng công công bị Phạm Nhàn

tước bớt thể diện rồi nhưng biểu hiện vẫn khá trầm ổn, trên cái mặt núc ních

bỗng lộ ra thần sắc cười híp mắt; “Quy củ năm vừa rồi mười sáu hạng mục là

mười sáu hạng mục, sao đột nhiên vẽ vời? Chuyện này phải do kinh đô quyết

định mới đúng.”

Phạm Nhàn nhíu mày nói mấy câu rồi quay đầu sang hạ giọng nói với Tiết

Thanh: “Tổng đốc đại nhân, chia thành các hạng mục thế này, không ràng buộc

nữa thật ra có thể khiến càng nhiều người có tư cách tham dự... Chuyện này, sẽ

có lợi cho triều đình.”

Tiết Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: “Tuy nói như

vậy nhưng chuyện này không phải là nhỏ, ta thấy Phạm đại nhân nên bẩm báo

lên triều đình, giao cho trong cung bàn bạc rồi sang năm chậm rãi phổ biến cũng

không muộn.”

Thấy Tiết Thanh cũng tỏ vẻ phản đối, trong lòng Phạm Nhàn có phần không

vui, nhìn các thương nhân kêu gào náo loạn bên dưới sảnh, trong đầu lóe lên

hận ý. Thật ra nguyên nhân dự định phân chia hạng mục trong ngày hôm nay

vốn không phải lý do mà các thương nhân này tưởng tượng.

Đúng là, y muốn thăm dò thử, liệu có thể giật hai hạng mục kiếm nhiều tiền

nhất trong tám hạng mục lớn ràng buộc với Minh gia, đưa sang cho Hạ Tề Phi.

Nhưng lý do quan trọng nhất, thật ra lại là suy nghĩ cho đám thương nhân này.

Trong lòng các thương nhân này luôn nghĩ sáu hạng mục mà Thôi gia lưu lại là

vật trong túi của mình, cho nên sẽ không tới tranh giành với Minh gia... Nhưng

lát nữa Hạ Tê Phi nhất định phải nuốt sạch sáu hạng mục của Thôi gia, đám

thương nhân này chỉ còn hai hạng mục ít ỏi đáng thương. Trước đó có tin tình

báo, lần này Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đều chuẩn bị một

khoản bạc lớn, mài đao soàn soạt chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường của Thôi gia.

Nhưng lát nữa thôi là công dã tràng, đám thương nhân này cũng phải chịu thiệt

nặng nề.

Do Thôi gia sụp đổ, số thương nhân tới tham gia Nội Khố chiêu mua hôm nay

đông gấp ba năm ngoái. Vốn dĩ ý định của Phạm Nhàn là để các thương nhân

này ai cũng có cơm ăn, cho nên mới đề nghị phân nhỏ như vậy, không ngờ lại

chẳng có ai cảm kích... Tuy cũng hiểu đó là vì đám thương nhân này không biết

lát nữa tình thế sẽ phát triển ra sao nên mới kiên quyết phản đối như vậy, nhưng

trong lòng Phạm Nhàn vẫn khó chịu, có cảm giác uất ức như Lã Động Tân.

(Ý chỉ thành ngữ "Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm" - Chó cắn Lã

Động Tân, không biết lòng tốt của người.)

Lại tranh cãi hai câu với Hoàng công công và Quách Tranh bên cạnh, giải thích

một hồi, phát hiện các thương nhân vẫn kiên quyết muốn làm theo thông lệ năm

ngoái, còn ba vị quan lớn khác cũng cắn chặt lấy hai chữ chữ quy củ không chịu

nhả ra. Cuối cùng Phạm Nhàn quyết định bỏ qua, cái gọi là lùi một bước để tiến

hai bước, có đôi khi chính là đạo lý này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play