Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai

mắt Dương Vạn Lý, nhìn tới lúc trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi mới bình tĩnh

nói: “Đô Thủy Thanh lại ti... phụ trách xét duyệt và phân phán lượng bạc cần

thiết mà triều đình chuyển tới các vùng vết nứt sông, con số cực lớn. Nhất là

năm ngoái Đại Giang vỡ để, thương vong vô số, năm nay chỉ cần tình hình quốc

khố trong triều khá hơn một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ rút bạc đủ nhiều. Còn ta,

bảo ngươi tới Đô Thủy Thanh lại ti chính là muốn ngươi... trông coi khoản bạc

này.”

Dương Vạn Lý đờ người ra trên ghế, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục tinh

thần... Công trình trị thủy? Đê lớn? Nước lũ? Lượng bạc như nước lũ? Thế nhân

đều biết, vận chuyển đường sông là sự vụ tốn tiền nhất trong quốc kế dân sinh,

đặc biệt là trong Khánh Quốc mười mấy năm qua, hàng năm chỉnh đốn sông

ngòi, hàng năm vỡ đê, bạc đổ vào khác nào nước lũ nhưng không nghe thấy

chút tiếng vang nào.

Một là ông trời già không nể mặt, thứ hai đương nhiên là họa do người. Từ bộ

Công ở kinh đô, lại từ Hà Vận Tổng Đốc phủ đi xuống quan viên các cấp, cũng

không biết vơ vét bao nhiêu chỗ tốt từ khoản bạc khổng lồ này. Tham lam hủ

bạc, khác nào hồng thủy.

Đương nhiên trong lòng bệ hạ cũng biết việc này. Bốn năm trước Đại Giang vỡ

đê, sau khi Giám Sát viện điều tra tượng tận, xử chém một vị Tổng đốc Hà Vận

ngay trong triều. Có người nói trong nhà vị Tổng đốc Hà Vận đó tích lũy tài sản

bằng cả một nước, hơn nữa chỗ dựa sau lưng là Thái hậu. Chỉ có điều, cho dù

Hoàng đế Khánh Quốc xử tử nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn không ngăn được

bầu không khí tham lam hủ bại trong vấn đề công trình trị thủy, mà cũng bốn

năm nay không ai tiếp nhận chức vị Tổng đốc Hà Vận.

Lại thêm mấy năm nay tiền lời của Nội Khố năm sau không bằng năm trước,

hai đầu đều có chuyện, quốc khố trống rỗng, công trình thủy lợi hai bên bờ Đại

Giang đã lâu không tu sửa nên mới gây ra hậu quả đáng sợ mấy năm trước.

Chuyện mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không cách nào hoàn thành... lại bảo

mình đi làm?

Thật ra trong chuyện này không phải Dương Vạn Lý ngốc mà là hắn cũng tự

biết mình. Có lẽ mình có năng lực cai trị một châu một quận; nhưng muốn lo

liệu đường sông, liên quan tới sinh tử của muôn dân trong thiên hạ, thế thì hắn

cũng không dám mạnh miệng.

Vì vậy hắn sợ hãi vái lạy trước mặt Phạm Nhàn, liên tục chào từ giã.

Phạm Nhàn nhìn hắn lắc đầu nói: “Sợ cái gì chứ? Bảo ngươi đi trông bạc chứ có

bảo ngươi lấp đất trên sông đâu.”

“Để bảo đảm an toàn cho Đại Giang, có lấp đất lên sông cả vạn dặm cũng có gì

phải sợ?” Dương Vạn Lý cười khổ đáp: “Nhưng nếu sư phụ đã nghĩ tới công

trình trị thủy, chắc cũng biết chuyện này liên can rất lớn, chỉ một chút sai lầm

thôi cũng gây ra tai họa nhấn chìm cả vạn dân. Học sinh thật sự không dám đáp

ứng.”

Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm một vị thanh quan lưu danh sử

sách cơ mà? Ta cho ngươi tới cái ổ tham quan đen tối nhất Đại Khánh ta mà

ngươi lại không dám đi?”

Dương Vạn Lý sắc mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.

Phạm Nhàn không buồn nói lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Một lúc lâu sau cuối cùng Dương Vạn Lý cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, cắn

răng nói: “Xin làm theo lời đại nhân.” Hắn thầm nghĩ, cho dù sau này có bị hại

chết trong nha môn Hà Vận cũng phải bỏ góp chút công sức. Đúng như môn sư

nói, vì lợi ích cho cả thiên hạ, sao lại tiếc cái thân này?

Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ tán thưởng, ôn tồn nói: “Không tiếc xá thân này,

dám kéo... khụ khụ, Tổng đốc ngã ngựa.”

Dương Vạn Lý sửng sốt, thầm nghĩ câu này thật kỳ quái.

Phạm Nhàn cười che giấu nói: “Huống chi hôm nay chức vị Tổng đốc Hà Vận

vẫn luôn để trống. Có ta, Phạm gia và Giám Sát viện trông nom cho ngươi, tuy

nha môn Hà Vận sâu như đầm rồng nhưng đám tham quan kia mà dám dùng thủ

đoạn ngấm ngầm đối phó với ngươi... cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.”

Dương Vạn Lý nghĩ lại cũng thấy đúng, mình có chỗ dựa lớn như môn sư, còn

phải sợ đám người này chắc? Tâm trạng hắn chuyển biến cũng nhanh, gương

mặt lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử, cứ như ngay lúc này có thể chạy về kinh

đô báo tin, sau đó nhanh nhanh chóng chóng tới bên bờ Đại Giang, quan sát

xem bạc của triều đình có chi tiêu đúng chỗ hay không.

Phạm Nhàn thấy thần sắc hắn, không nhịn được nở nụ cười, nhưng lại nhanh

chóng nghiêm mặt nói: “Nhưng có một câu, ngươi phải nhớ cho kỹ.”

“Mời sư phụ phân phó.”

“Ngươi... chỉ có thể quản bạc, không thể quản công trình trị thủy.” Phạm Nhàn

cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.

Dương Vạn Lý ngớ người, thầm nghĩ việc tu sửa sông ngòi lợi nước lợi dân, vì

sao mình không được làm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play