“Nếu Khâm sai đại nhân có thể dung tha cho nhà chúng ta mấy năm, thế thì cứ

tiếp tục theo ý của con. Còn nếu hắn... nhất quyết đẩy Minh gia chúng ta vào

chỗ chết, con biết nên làm thế nào rồi đấy.”

Minh Thanh Đạt cúi người đáp ứng, sau khi trầm ngâm một lúc lâu lại nói:

“Tháng sau là Quân Sơn hội đã mở rồi, con sợ không kịp.”

Minh lão thái quân lạnh lùng nhìn hắn: “Giết người không phải chuyện cấp

bách... Còn bên phía Quân Sơn hội, Minh gia chúng ta nuôi võ lâm Giang Nam

nhiều năm như vậy, bảo vệ bọn chúng dưới ánh mắt của triều đình bao nhiêu

năm, chẳng lẽ chúng không nên báo đáp?”

Mục tiêu giết người trong câu này đương nhiên là chỉ Phạm Nhàn. Còn Quân

Sơn hội cũng tuyệt đối không phải đại hội võ lâm mà Trâu Lỗi từng muốn dùng

để đối phó với Phạm Nhàn.

Khánh Quốc có cái gọi là giang hồ, nhưng giang hồ thật sự tuyệt đối không phải

như đám người bên cạnh bình đài bằng đá xanh bên bờ Tây Hồ.

Trong dân gian tự có cao thủ, loại cao thủ cấp bậc như lão cung phụng của

Giang Nam thủy trại, không biết náu mình ở bao nhiêu nơi.

Cái gọi là Quân Sơn hội là nơi hội tụ thật sự của mấy vị cao thủ trong chốn

giang hồ. Xưa nay Quân Sơn hội không để người khác biết, cũng không biết rốt

cuộc có bao nhiêu thực lực.

Nếu Phạm Nhàn thật sự đuổi tận giết tuyệt Minh gia, đương nhiên một đại gia

tộc lịch sử trăm năm cũng có biện pháp tiến hành phản kích. Đặc biệt là hiện tại,

đám ảnh tử và thích khách chuyên nghiệp của Lục Xử đang chạy khắp Giang

nam chơi trò trốn tìm cùng các kiếm khách Đông Di thành. Lực lượng phòng vệ

bên cạnh Phạm Nhàn hoàn toàn không nghiêm ngặt như vẻ ngoài.

Rõ ràng Minh Thanh Đạt không đồng ý với đề nghị này, nói với vẻ chế nhạo:

“Đông Di thành còn không giết chết được hắn, con không tin Quân Sơn hội có

thể làm được. Ngoài ra xin mẫu thân chớ quên, bản thân Khâm sai đại nhân

cũng là cao thủ tuyệt đỉnh,bên cạnh hắn còn có Hổ Vệ do bệ hạ phái tới, mấu

chốt nhất là... vị Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường, chắc cũng ở gần hắn.”

Minh lão thái quân nhìn con trai mình với vẻ thương hại: “Giết người là liều

mạng chứ không phải trò chơi tính tỷ lệ thành công. Nếu người khác đã muốn

giết cả nhà chúng ta, con còn lo lắng liệu có thể giết chết đối phương hay

không, thế thì con vĩnh viễn không có cơ hội giết chết đối phương.”

Minh Thanh Đạt cười khổ đáp: “Cho dù giết chết được Phạm Nhàn thì đã sao?

Bệ hạ nổi nóng, thiên hạ khiếp sợ, chẳng lẽ Minh gia ta còn có thể sống sót?”

“Đương nhiên phải làm kín kẽ không chút khe hở, phải cho người trong thiên hạ

một đáp án thật thuyết phục.” Minh lão thái quân lạnh lùng nói: “Nếu có thể

giết chết Phạm Nhàn, thế thì đương nhiên là Tứ Cố Kiếm bên Đông Di thành

gây ra, liên quan gì tới Minh gia chúng ta? Dẫu sao những năm nay Tứ Cố

Kiếm cũng gánh tội nhiều rồi, có thêm cái nữa cũng chẳng sao.”

Minh Thanh Đạt chế nhạo: “Cái cớ này chỉ có thể lừa gạt bản thân chúng ta chứ

không lừa được bách tính trên đời, càng không lừa được Giám Sát viện và bệ

hạ.”

“Nếu có thể giết chết Phạm Nhàn.” Gương mặt Minh lão thái quân không chút

biểu cảm nói: “Đương nhiên, nếu có thể duy trì hòa bình là tốt nhất. Nhưng nếu

thật sự có ngày như vậy, ta tin tưởng bệ hạ anh minh của triều đình Đại Khánh

chúng ta chắc chắn sẽ không vì một đứa con tư sinh đã chết mà dao động toàn

bộ Giang Nam, dao động căn cơ thống trị của người. Nếu mọi chuyện có thể đè

xuống mức thấp nhất, chắc chắn bệ hạ sẽ ép nó xuống.”

“Một Phạm Nhàn còn sống còn có giá trị hơn mười Minh gia, nhưng mười

Phạm Nhàn chết rồi cũng không sánh bằng một Minh gia tàn tạ. Bệ hạ có thể

không thích Minh gia chúng ta nhưng lại không thể phá hủy Minh gia chúng ta.

Cho nên lần này bệ hạ hy vọng Phạm Nhàn có thể cướp một Minh gia toàn vẹn

về tay triều đình... Nếu con thấy rõ điều này, cái nhà này, ta cũng có thể yên

lòng giao cho con rồi.”

Gương mặt Minh lão thái quân lộ vẻ thù hằn: “Đến lúc đó, ta sẽ nhét cả cái

mạng này vào.”

Minh Thanh Đạt ngổn ngang cảm xúc, nức nở nói: “Mẫu thân đừng nói mấy lời

không may.”

Trong lòng hắn lại âm thầm cười lạnh, quả nhiên mụ già này già thật rồi, nhìn

nhận mọi chuyện quá mức hồ đồ. Nếu làm theo lời ngươi nói giết chết Phạm

Nhàn, làm sao bệ hạ lại cho Minh gia đường sống? Nhét cái mạng ngươi vào?

Ngươi tưởng cái mạng già của ngươi đáng giá như vậy chắc?

Sử Xiển Lập bước ra khỏi Trúc Viên quán, thở dài một tiếng, lau giọt mồ hôi

trên trán. Căn lầu phía sau hắn còn đang trang trí nhưng chỉ cách thời điểm khai

trương một quãng thời gian. Ban đầu quá trình mở rộng Bão Nguyệt lâu tới

Giang Nam khá thuận lợi, chỉ có hai ngày nay mua cô nương trong thành Tô

Châu xuất hiện một số chuyện nhỏ. Tuy dựa vào uy thế của Tam hoàng tử nên

việc kiếm cô nương từ các căn lầu đồng nghiệp cực kỳ thuận lợi, khổ nỗi mãi

vẫn không mời được mấy vị đầu bảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play