Hơn nữa bức tường trúc dựng men theo chân núi cũng không cao, du khách

đứng trên quan đạo là có thể thấy mái ngói cong cong bên trong, đứng gần một

chút còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Thân cận, không có nghĩa là bình thường, giản lược, đương nhiên cũng không

phải đơn giản. Trong mắt người thật sự hiểu chuyện, chắc chắn sẽ thấy mỗi chi

tiết nhỏ trong tòa trang viên rộng lớn này đều không thể bắt bẻ gì. mỗi loại vật

liệu, mỗi thiết kế đều cực kỳ tinh xảo. Còn trong mắt quân nhân lại thấy được,

tòa trang viên này trông như không có năng lực phòng ngự nhưng chỉ cần cải

tạo qua loa, trong thời gian cực ngắn nó có thể trở thành một pháo đài đủ để

đóng giữ nửa năm...

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, đầu mùa xuân se lạnh, mưa phùn mông lung,

Minh thiếu gia ngồi xe ngựa cô đơn cất bước trên đường về nhà, cũng không

thấy lác đác vài du khách và nữ nhân dạo chơi thanh minh như lúc bình thường.

Xe ngựa tới bên mé cửa lại dừng bước một cách kỳ lạ. Minh thiếu gia vén một

góc rèn xe, để lộ gương mặt đầy vẻ âm trầm nhìn cửa chính nhà mình.

Có vẻ như nơi đó đang tiễn khách, một người trung niên mặc quan phục vẻ mặt

tức tối đang đi lên xe ngựa của mình.

Minh Lan Thạch buông rèm xe, quay đầu lại nhìn Trâu Lỗi, hơi tức giận nói:

“Nhắc tới Quách Tranh thì Quách Tranh tới thật, sao tên cấp trên của ngươi lại

không biết nhiều như vậy?”

Trâu Lỗi im lặng, Quách Tranh là cấp trên trực tiếp của hắn, năm ngoái còn đảm

nhiệm chức vị Tả đô Ngự sử Đô Sát viện ở kinh đô. Sau vụ án kỳ thi mùa xuân,

Quách Tranh dẫn đầu tam ti hội thẩm Phạm Nhàn tại bộ Hình. Lúc đó hắn còn ỷ

có chỗ dựa là Trưởng công chúa, kiên quyết đánh Phạm Nhàn mấy gậy, định

đánh tới khi nhận tội; nào ngờ bối cảnh chỗ dựa của Phạm Nhàn lại cường đại

đến vậy. Không đẩy ngã được Phạm Nhàn thì thôi, sau đó lại đắc tội với Lâm

tướng gia, Phạm gia và Giám Sát viện, ba vị đầu sỏ này ra tay, cũng không gây

chuyện gì lớn, chỉ đơn giản là cách chức Hàn Chí Duy, đồng thời đày Quách

Tranh tới Giang Nam.

Ngự sử Đại phu Quách Tranh, đời này chịu thiệt nặng nề nhất là vì Phạm Nhàn,

thế nên hắn vẫn ghi hận trong lòng. Bây giờ Phạm Nhàn lại tới Giang Nam,

xem ra Quách Tranh định gây xích mích khiến Minh gia và Khâm sai đại nhân

đối đầu.

Do đó sắc mặt Minh Lan Thạch mới khó coi như vậy, thầm nghĩ Quách lão thất

phu này hành động theo thù hận riêng, hôm nay tới nhà mình chỉ e lại gây thêm

áp lực.

“Phụ thân, đã giao xong rồi.” Minh Lan Thạch cung kính đứng dưới thềm đá ở

một góc tiểu viện của Minh Viên, quay vào trong phòng bẩm báo.

Bên trong vang lên tiếng nói rõ ràng nhưng hơi mệt mỏi của chủ nhân đương

nhiệm Minh gia: “Được rồi, dù sao cũng phải sống qua năm này rồi lại tính,

phải không ngừng căn dặn người trong tộc không được để quan phủ nắm được

nhược điểm. Ngay cả... Lan Thạch con xưa nay luôn trầm ổn, giờ lại càng phải

cẩn thận.”

Minh Lan Thạch nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Minh Thanh Đạt chậm rãi đi từ trong phòng ra, gương mặt mang vẻ mệt mỏi:

“Vừa rồi có thấy Quách Tranh không?”

Minh Lan Thạch nhíu mày nói: “Có, phụ thân, hắn ngang nhiên tới cửa như vậy,

chỉ e sẽ rơi vào mắt Khâm sai đại nhân.”

Minh Thanh Đạt cười khổ một tiếng: “Thôi, con dấu trên người chúng ta đã đủ

sâu rồi, thời điểm này còn muốn cắt đứt quan hệ với bên kia, thứ nhất là không

thể nào, thứ hai là chẳng có ai tin. Đừng nghĩ mấy vấn đề đó nữa.”

“Hắn... là chính hắn tới hay là đại diện cho những người trong kinh thành?”

Minh Lan Thạch do dự hỏi.

Nghe câu nói này, nếp nhăn trên khóe mắt Minh Thanh Đạt càng sâu hơn, một

lúc lâu sau mới thở dài nói: “Những người làm quan này, có lúc nào có thân

phận của chính mình?”

Minh Lan Thạch thầm căng thẳng, biết phụ thân nói vậy mang ý nghĩa Quách

Tranh tới mang theo lời nhắn của Trưởng công chúa và ý kiến của điện hạ. Hắn

căng thẳng nhìn phụ thân.

“Con đừng lo lắng, cũng không cần để ý tới ý muốn bên phía kinh đô, điện hạ

bảo chúng ta ngáng chân Khâm sai đại nhân...” Vị gia chủ giàu có số một Minh

Thanh Đạt cười lạnh nói: “Như thế khác nào sử dụng chúng ta như lưỡi đao,

liệu ta có ngu ngốc như vậy không? Đương nhiên bề ngoài vẫn phải làm theo lời

bọn họ, vì không ai biết tương lai mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, ai mới là

người ngồi lên ghế rồng.”

Minh Lan Thạch khẽ nhíu mày nói: “Mệnh lệnh đã ban xuống, chỉ cần Khâm

sai đại nhân ở Giang Nam một ngày, chúng ta sẽ yên lặng thêm một ngày. Chỉ

có điều... cứ như vậy thì tình thế mãi không đổi, dẫu sao cũng không phải là

cách.”

“Là cách tốt.” Gương mặt Minh Thanh Đạt bỗng nở nụ cười nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play