“Chắc chắn phía sau hệ thống này có bóng dáng hoàng tộc; Trưởng công chúa,

Thái tử,Nhị hoàng tử đều có cổ phần trong đó. Nói ra chắc ngươi không tin,

ngay cả Phạm gia ta cũng có một vị trí trong đó, hơn nữa hàng năm bọn họ đều

đưa quà cáp quý giá tới kinh đô, các bộ, thậm chí cả Xu Mật viện cũng có ấn

tượng cực tốt đối với Minh gia. Mà bọn họ xưa nay kín tiếng, ngươi cũng gặp vị

Minh thiếu gia kia rồi, đối nhân xử thế đều cực kỳ chững chạc, trong dân gian

cũng không có tiếng đồn gì quá xấu... Muốn động tới bọn họ, đúng là khá khó

khăn.”

Hải Đường cũng bắt đầu nhận thấy chuyện này phức tạp nhường nào, nhưng cô

phát hiện tuy hai hàng mi của Phạm Nhàn có vẻ lo lắng nhưng vẫn không mất

vẻ tự tin, bèn hỏi: “Con át chủ bài của ngươi là gì?”

“Con át chủ bài của ta là Hoàng thượng.” Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Minh

gia đánh cắp bạc của Nội Khố, cho Công chúa Hoàng tử và các đại thần một

phần, dưới gầm trời này tất cả mọi người đều yêu thích Minh gia. Thế nhưng...

bệ hạ không thích, vì thứ Minh gia trộm là bạc của người.”

Sau khi nghe Phạm Nhàn phân tích, Hải Đường cũng rất an tâm, thầm nghĩ chỉ

cần y nắm chắc điểm này, có Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm dung túng, hơn

nữa sắp xếp kế hoạch tường tận chu toàn, thế thì Minh gia suy vong là chuyện

sớm hay muộn mà thôi. Cho dù có hùng bá một phương như thế nào, danh da

vọng tộc thâm căn cố đế ở địa phương ra sao, đối mặt với cỗ máy quốc gia

cường đại vẫn chỉ quả trứng gà yếu ớt bên cạnh đá tảng mà thôi.

“Mục tiêu năm nay là ăn số bạc thu vào của Minh gia.” Phạm Nhàn nói: “Nội

Khố chiêu mua là phải có bạc trắng đặt cọc, hơn nữa sau khi đấu giá thắng cần

chi trước bốn phần mười giá mua. Tân xuân mở cửa lần này, ta sẽ cho người

cạnh tranh với Minh gia, nâng cao giá tiền, khiến Minh gia phải nôn ra vài

ngụm máu lớn, cuối cùng không còn năng lực cạnh tranh những suất trống mà

Thôi gia để lại, đồng thời cũng kiếm thêm chút bạc, nhanh chóng điền vào quốc

khố.”

“Ngươi định nâng cao bao nhiêu?” Hải Đường nghiêm túc hỏi.

Phạm Nhàn cười nói: “Có thể nâng cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, ngươi biết

ta là người rất tham lam mà.”

Hải Đường nhíu mày nói: “Nếu ngươi không định xung đột chính diện với

Minh gia, thế thì chỉ có thể dùng phương thức mở rộng cửa chiêu mua này để đả

kích đối phương. Nhưng chuyện tăng giá không phải quay về phía ống xúc sắc

trong sòng bạc mà hô số lượng, vạn nhất ngươi nâng giá quá cao, đoạt luôn khỏi

tay Minh gia... Tam đại phường của Nội Khố có mười sáu hạng mục xuất kho,

bốn phần mười giá mua... Chính ngươi tính xem cần bao nhiêu bạc, ngươi lấy

đâu ra được?”

“Là đấu giá công khai.” Phạm Nhàn giải thích: “Để đề phòng quan viên âm

thầm cấu kết với thương nhân, cho nên mỗi khi Nội Khố mở cửa tân xuân đều

được đấu giá công khai, vừa vặn cho ta cơ hội. Nếu chuyện này đã là làm ngoài

sáng, đương nhiên ta sẽ...” Y suy nghĩ một hồi, không tiếp tục che giấu nữa mà

nhỏ giọng nói: “Ta sẽ để Hạ Tê Phi đưa ra cái giá thích hợp, sau đó làm cho

Minh gia biết.”

“Hạ Tê Phi?” Hải Đường kinh ngạc nói: “Đại đầu mục của Giang Nam thủy

trại, nhân vật hiển hách trên giang hồ, sau lại nghe theo bố trí của ngươi đi đối

đầu với Minh gia? Phải biết hắn là người bản địa sinh ra và lớn lên tại Giang

Nam.”

Chuyện liên quan tới thân thế Hạ Tê Phi, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không nói

tiếp, chỉ tiết lộ Hạ Tê Phi đã là người của mình rồi chuyển sang giải thích về

bạc: “Đúng như lời ngươi nói, lượng bạc dự trù trên tay chúng ta còn chưa đủ

để nuốt sạch mười sáu hạng mục xuất hàng của Nội Khố, thế nên phải có một

bộ phận để lại cho Minh gia, vừa để trấn an đối phương, vừa dùng khoản ngân

lượng khổng lồ kia làm Minh gia bị kiềm hãm ở Giang Nam, khiến bọn chúng

không cách nào thoát thân.’

Hải Đường tò mò hỏi: “Làm sao ngươi xác định Minh gia sẽ không dùng cách

tráng sĩ chặt cổ tay? Năm nay đám người bọn chúng đã kiếm được quá nhiều

bạc, lần này người sáng suốt đều biết, ngươi tới Giang Nam chính là để đối phó

với bọn chúng. Nếu ngươi để Hạ Tê Phi hô một cái giá cao tới mức người ta

trợn mắt há hốc mồm, vạn nhất vị Minh lão gia tử kia phủi tay... không chơi nữa

thì sao, chẳng phải ngươi chịu thiệt to à? Chắc chắn triều đình Khánh Quốc sẽ

không để Hạ Tê Phi dễ chịu đâu.”

Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Năm nay cho dù có hộc máu Minh gia cũng buộc

phải cướp lại suất mua của Nội Khố. Cho dù nhà hắn có vạn mảnh ruộng tốt thì

đã sao? Cuối cùng đó cũng chỉ là vật chết, làm sao bì kịp lợi ích khổng lồ từ Nội

Khố. Hơn nữa chuyện này liên quan tới lợi ích của hoàng tộc và đại quan ở kinh

đô, Minh gia bọn chúng muốn tặng bạc ra ngoài, muốn gìn giữ thể diện và lợi

ích của Trưởng công chúa, thế thì nhất định phải đâm đầu vào Nội Khố.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play