Hải Đường này thân phận cao quý, gương mặt tuy có vẻ hờ hững , nói năng

cũng không nhiều, nhưng cư xử với mọi người lại cực kỳ chân thành, cho dù

thân phận của họ ra sao cũng đối đãi bình đẳng, hơn nữa còn là bình đẳng và tôn

trọng từ trong xương tủy - ví dụ như Tư Tư với thân phận hiện tại là đại nha

hoàn - chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vượt xa thế nhân.

Lúc này nghe Hải Đường cô nương đặt câu hỏi, Tư Tư không khỏi che miệng

cười nói: “Cũng như cô nương nghĩ thôi, ta cũng muốn xem xem người mà

thiếu gia yêu thích trông thế nào.”

Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Hải Đường mở to cặp mắt sáng ngời, như con thú

nhỏ đáng yêu nhìn Tư Tư. Một lúc lâu sau, hai tay khoanh lại trong ống tay áo,

nhún vai nói: “Người Hồ có không giết người không?”

Tây Hồ Bắc Man, mây trăm năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu con dân

Trung Nguyên, cái tiếng hung dữ ác độc đã đồn khắp nơi, Tư Tư rất kiên quyết

trả lời: “Không thể nào!”

Hải Đường chậm rãi nháy mắt, mỉm cười nói: “Đạo lý tương tự thôi.”

Gió nhẹ phất qua gương mặt Phạm Nhàn, nói cho y bây giờ đang là mùa xuân.

Y nhắm hai mắt lại, đón cơn gió nhẹ phả vào mặt, ngửi hương thơm của sức

sống trong gió, cực kỳ thích ý. Lá xanh trong cánh rừng cạnh ruộng bị gió thổi

sàn sạt, ngay lúc này mi mắt y khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau cũng vang

lên tiếng xào xạc.

Không phải gió thổi qua cánh rừng, không phải quét dọn trên đường, cũng

không phải đổ xúc sắc, không phải ngòi bút chì viết chữ, không phải bầy tằm ăn

lá dâu.

Là một cô gái đang bước đi, là thôn cô đang bước đi.

Phạm Nhàn không mở mắt, chậm rãi nói: “Sao lại không thể nào?”

“Hả?” Hải Đường bình tĩnh đi tới bên cạnh y, dùng một chữ để thể hiện nghi

vấn của mình, lạnh nhạt hệt như rất nhiều năm trước người mù tỏ ý nghi vấn đối

với Trần Bình Bình.

Khóe môi Phạm Nhàn vểnh lên nói: “Vì sao cô lại cho rằng ta không thể thích

cô? Theo như tin tức trong viện, Thái hậu Bắc Tề đã bắt đầu lo lắng về việc kết

hôn của cô.”

Hải Đường giấu hai tay trong ống tay áo, đứng bên cạnh y nhìn trâu cày trong

ruộng nước, nhẹ nhàng mỉm cười, biết đoạn đối thoại giữa mình và Tư Tư trong

khoang xe đều bị y nghe được. Cô mở miệng nói: “Xem ra chân khí của ngươi

khôi phục không tệ.”

Phạm Nhàn mở hai mắt, chăm chú quan sát một con chim nhỏ đậu xuống lưng

trâu cày, cười nói: “Ta đang hỏi là... tại sao ta không thể nào thích cô?”

Hải Đường quay đầu lại nhìn y một cái, phát hiện y đang hỏi câu này rất nghiêm

túc, không khỏi bất đắc dĩ đáp: “Lúc nào cũng thích ba hoa như vậy, nhưng có

được lợi gì đâu.”

Phạm Nhàn im lặng, nghĩ tới ngày hôm qua mình nói chuyện với Thất Diệp, sau

khi trùng sinh có rất nhiều chuyện mình chỉ có thể làm chứ không thể nói,

nhưng với Hải Đường... hình như chỉ có thể nói chứ không thể làm? Y không

khỏi mỉm cười: “Ta chỉ thấy tò mò không biết vì sao cô lại khẳng định như

vậy.”

Hải Đường mỉm cười nói: “Lúc ở kinh thành, ngươi từng nói hễ là nam nhân,

hay nên nói là động vật giống đực đều là loại suy nghĩ bằng nửa dưới... Còn ta

tự nghĩ mình không có dung nhan thu hút tâm tư của ngươi, dù sao thân phận

của ta cũng khác, ngươi có e ngại, lại không nhận được lợi ích gì, làm sao lại

thích ta?”

Hải Đường là Thánh nữ Bắc Tề, Phạm Nhàn là quyền thần Nội Khố, hai người

có thể ở cạnh nhau như bằng hữu. Nhưng nếu thật sự muốn trở thành một đôi,

chắc chắn Thái hậu Bắc Tề và Hoàng đế Nội Khố sẽ không cho phép chuyện

này xảy ra, ngược lại còn gây ra tổn hại tới âm mưu của hai người. Có điều

không phải Phạm Nhàn nghĩ mấy chuyện này, y chế nhạo: “Chuyện thích hay

không thích không liên quan tới lợi ích. Ta phát hiện trong thời gian nửa năm

vừa qua, tâm tính của cô kém hơn quá khứ nhiều lắm.”

Hình như lúc ở Hàng Châu Phạm Nhàn cũng nói với Hải Đường câu này.

Hải Đường im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Nhất đọa

chú ý thiên nhân cảm ứng, thượng thể thiên hạ, hạ liên vạn dân. Ta còn tưởng

chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng nửa năm gần đây dây dưa

giữa rất nhiều trù tính, khác với tâm pháp trong môn phái của ta một trời một

vực, khó tránh khỏi cảm giác không thích ứng.”

Phạm Nhàn gật đầu tán thành nói: “Loại chuyện đấu đá tâm trí này đúng là chỉ

thích hợp với loại người như ta, cô phải về làm cái nghề có tiền đồ như thôn cô

mới đúng.” Không biết y nghĩ tới điều gì mà lại thở dài nói: “Nói lại thì tâm

tính cô mất cân đối cũng là vấn đề của ta. Nếu lúc ở kinh thành ta không kéo cô

vào trong cuộc, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở trong vườn nuôi gà trêu lừa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play