Tô Văn Mậu sắc mặt đỏ ửng, hung hăng trừng mắt với thuộc hạ. Các quan viên

Giám Sát viện trong lòng hổ thẹn, tiến tới cho mấy đòn Phật Sơn Vô Ảnh cước,

đá đám quan viên nội khố vẫn còn không chịu phục kêu la oan uổng này ngã lăn

xuống đất sau đó trói nghiến lại.

Các quan viên trong sảnh không nhịn được lắc đầu, vốn định khuyên bảo Khâm

sai đại nhân dù sao cũng phải để lại chút ít thể diện, nhưng nhớ lại biểu hiện của

Phạm Nhàn lúc trước khi thì ôn hòa khi thì lạnh lùng, đám người lập tức bị thái

độ ôn hòa lạnh lẽo, hỉ nộ vô thường này chấn nhiếp tâm thần, không dám lắm

lời xin tha. Thân là cấp dưới không sợ cấp trên nghiêm khắc, chỉ sợ cấp trên vui

buồn thất thường, chẳng biết lúc nào lại lôi lưỡi đao ra.

Lần mở nha môn cuối cùng của Phạm Nhàn trong Nội Khố chấm dứt như vậy.

Sau khi mọi người trong sảnh giải tán, y giữ Phó sứ Mã Giai lại, hai người lại

tới hoa viên phía sau phủ, vừa thân cận với bầu không khí mùa xuân, vừa nói

mấy chuyện lạnh lẽo tiêu điều mang đậm thù ý.

“Đừng trách ta ra tay quá đáng.” Phạm Nhàn xoa khóa mắt khô khốc nói: “Nếu

bọn chúng dám động tay động chân ngay lúc ta vừa nhận chức, thế thì đừng

trách ta lột mũ ô sa của chúng.”

Mã Giai cười khổ, tuy trên danh nghĩa hắn và Phạm Nhàn là Phó Chính nhị sứ,

trông thì phẩm cấp không chênh nhau nhiều lắm, nhưng biết trên thực tế trong

tay vị này nắm thực quyền lớn tới kinh người, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả

các Hoàng tử. Vì vậy đêm hôm qua Phạm Nhàn bàn bạc với hắn về việc thanh

trừ tâm phúc của Trưởng công chúa trong Nội Khố, tuy hắn ra vẻ lo lắng đôi

chút, còn biện giải cho đám quan viên này vài lời, nhưng dẫu sao cũng không

dám phản đối ngay mặt.

Còn hôm nay Phạm Nhàn tiếp tục giữ hắn lại một mình, hơn nữa còn nói những

lời thành thật như vậy ngay trước mặt mình. Mã Giai cũng hiểu, đối phương

định bồi dưỡng mình thành tâm phúc, trong lòng thầm vui mừng nhưng cũng

thấy hơi lo lắng, dù sao không ai biết được nhiều năm sau vị trước mặt và các vị

đại gia ở kinh đô rốt cuộc ai thắng ai thua.

Các quan viên trong triều cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện ai sẽ nắm giữ ghế

rồng. Tuy theo tình hình trước mắt đương nhiên là của Thái tử, nhưng hai năm

qua biểu hiện của bệ hạ có vẻ quá quái lạ, thế nên không ai dám tin tưởng hoàn

toàn. Nếu nói là Nhị hoàng tử lên ngôi... mọi người đều biết Phạm Đề ti và Nhị

hoàng tử không hợp nhau. Còn nếu mình quyết tâm theo Phạm Đề ti, thực lực

Nhị Hoàng tử kế thừa ngôi hoàng đế, chắc chắn mình sẽ không có kết cục tốt.

Đây là điều Mã Giai vẫn âm thầm nghi ngờ, nhưng hắn cũng hiểu, trên quan

trường tuy phải hùa theo trái phải, nhưng trong vấn đề cực kỳ quan trọng như

chọn phe thì điều kiêng kỵ nhất chính là gió chiều nào xoay chiều đó. Hôm nay

là ngày cuối cùng trước khi Phạm Nhàn rời khỏi Nội Khố, y lại trò chuyện với

mình, đương nhiên là muốn mình tỏ thái độ.

Tối hôm qua Mã Giai đã suy nghĩ cả đêm cho nên không hề bối rối mà bình tĩnh

nói: “Điều mà đại nhân đề nghị đều là việc mà hạ quan muốn xin. Hạ quan sẽ

lập tức viết hai công văn về chuyện này, một phần đưa tới Thư trung dưới

trướng. Một phần lập tức cho người lên ngựa đưa thẳng tới phủ Tổng đốc Tô

Châu, xin... đại nhân yên tâm.”

Phạm Nhàn nghe câu này là biết Mã Giai đã bám lên đùi mình, thậm chí không

tiếc mình đưa hai phần công văn này ra, chia sẻ công kích ngôn luận mà Phạm

Nhàn có thể phải gánh chịu, đồng thời qua đó cho mọi người trong quan trường

thấy trận doanh của bản thân... như vậy là đã hạ quyết tâm. Y nhìn Mã Giai, vẻ

mặt ôn hòa nói: “Mã đại nhân đã có lòng rồi.”

Mã Giai mỉm cười đáp: “Hạ quan thân là Phó sứ Nội Khố, vốn nên tra xét quan

viên cấp dưới, lần này khiến bọn họ gây chuyện đã là hạ quan thất trách.”

Phạm Nhàn mỉm cười, một lúc lâu sau mới mở miệng tiếp tục nói: “Chẳng hay

Mã đại nhân thấy hôm nay bản quan xử trí như vậy có thỏa đáng không?”

Mã Giai suy nghĩ một hồi rồi cung kính trả lời: “Đại nhân mưu tính sâu xa,

đúng là thượng sách. Quan viên không giống như Ti khố, vừa không thể tùy tiện

giết chết, lại không thể tùy tiện dùng hình. Nếu mở công đường tra thẩm ở

Chuyển Vận ti, thứ nhất là trì hoãn thời gian quá lâu, thứ hai là khiến người

khác chê trách. Ngày mai đại nhân mang theo mấy phạm quan này tới Tô Châu,

giao cho Tổng đốc đại nhân thẩm vấn, Tổng đốc Tiết đại nhân là rường cột

nước nhà, nổi tiếng thanh liêm, người người tôn kính, chắc chắn sẽ thay triều

đình tra thẩm vụ án này, cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”

Trong lòng Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên vị Phó sứ này đoán

được rõ rành rành tâm tư của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play