Trong lúc hai bên trên dưới đang chào hỏi, Phạm Nhàn nhíu mày một cái, nhỏ

giọng với Phó sứ Mã Giai bên cạnh: “Chuyện đã nói đêm qua, bây giờ ta muốn

làm luôn.”

Đây là một loại tôn trọng ở bề ngoài, Mã Giai cũng lộ vẻ đau khổ, lắc đầu liên

tục.

Ánh mắt Diệp tham tướng ngồi bên tay phải Phạm Nhàn lại lóe lên sắc thái kỳ

lạ, không biết Khâm sai đại nhân lại muốn làm chuyện gì mà không thông báo

cho mình? Nghi vấn của hắn nhanh chóng được giải đáp.

Tô Văn Mậu như cười như không đi về phía trước, chắp tay vái với chư vị đại

nhân. Sau khi đáp lễ xong hắn mới nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tra thẩm chuyện

một số quan viên trong Nội Khố Chuyển Vận ti âm thầm trái luật, kích động Ti

khố gây rối, dao động căn cơ Nội Khố... Chư vị, đắc tội.”

Sau khi hai chữ đắc tội được nói ra, hai bên mé phủ nha có bảy tám quan viên

Giám Sát viện đi ra, không hề khách khí mời mấy vị quan viên đang ngồi trên

ghế rời khỏi chỗ ngồi, lại hết sức thô bạo vô lễ tước mũ ô sa của bọn họ.

Đám quan viên này giận tím mặt, vừa chóng cự vừa quát tháo: “CÁc ngươi thật

to gan!’

Các quan viên Chuyển Vận ti còn lại thấy không phải đối phó với mình, cũng

thoáng yên tâm hơn một chút. Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ thủ đoạn

của Giám Sát viện, trong triều đình Khánh Quốc toàn quan văn, trước mặt Giám

Sát viện thì ai cũng có cảm giác mọi người đều là đồng minh. Bọn họ nhanh

chóng đứng dậy, nghiêm nghị nói với Phạm Nhàn: “Đại nhân, thế này là sao?”

Thật ra mọi người không phải kẻ ngốc, đương nhiên trong lòng thầm hiểu, lúc

này mấy vị bị Phạm Nhàn kéo ra lột mũ ô sa đều là thân tín mà Tín Dương

Trưởng công chúa điện hạ cài cắm trong Nội Khố trong mười mấy năm qua.

Hành động này của Khâm sai đại nhân đơn giản là nhổ sạch gốc rễ của người

trước rồi lại trồng cây non của mình vào. Nhưng... chuyện liên quan tới thể diện

các quan viên, hung hăng bắt người ngay trong phủ nha như vậy, các quan viên

đều cảm thấy mất mặt, không khỏi đứng dậy tranh luận với Phạm Nhàn đôi câu.

Phạm Nhàn liếc mắt nhìn các quan viên, ôn hòa nói: “Chư vị không cần đa nghi,

nhưng cũng đừng xin tha, mấy vị đại nhân này là bản quan nhất định phải bắt.”

Sắc mặt Diệp tham tướng ngồi bên tay phải y có phần khó coi, nhìn thoáng qua

Phó sứ Mã Giai bên cạnh, phát hiện tuy đối phương cũng có vẻ lúng túng khó

giấu nổi nhưng trong đôi mắt không chút kinh ngạc nào, nói vậy là đêm qua đã

được Phạm Nhàn thông báo. Nghĩ tới điều này, tâm trạng Diệp tham tướng dần

trở nên nặng nề, trầm giọng bẩm báo: “Đại nhân, những quan viên này nhận

chức trong Chuyển Vận ti đã lâu, trước giờ luôn đặt chuyện công lên trên

chuyện riêng, nếu cứ... bắt như vậy, chỉ e... chỉ e không thể nào nói nổi.”

Phạm Nhàn nhìn hắn một cái cười nói: “Đặt chuyện công lên trên chuyện riêng?

E là chưa chắc.”

Diệp tham tướng sắc mặt trầm xuống nói: “Cho dù thi thoảng có gì đó không

ổn, nhưng đại nhân ra hạn ba ngày, mấy vị đại nhân này vẫn làm việc theo lời

căn dặn của đại nhân, đã nói không phạt tội thì không nên phạt mới phải.”

Phạm Nhàn cúi đầu, biết vì sao hôm nay Diệp tham tướng này và các quan viên

khác đang ngồi đây lại đứng ra phản đối mình. Thật ra đạo lý rất đơn giản, lần

trước Ti khố bãi công, tên Tham tướng này biết bản thân không cản được thủ

đoạn của mình, hơn nữa cái mũ mà mình dùng để ép hắn cũng đủ lớn, Nội Khố

đình công một ngày, triều đình cũng không chịu nổi tổn thất đó. Còn bây giờ ra

tay bắt những quan viên này cũng là động tới phòng tuyến tâm lý mẫn cảm nhất

của mọi người, chỉ lo vị Khâm sai đại nhân kiêm Đề ti Giám Sát viện mình sẽ

coi đây là căn cứ, tung tấm lưới lớn, lật tung cả Chuyển Vận ti, làm đả thương

bản thân những quan viên này.

Còn đối với Diệp tham tướng, gia tộc đang bị Hoàng đế bức ép không nhẹ, hơn

nữa quan hệ giữa Diệp Linh Nhi và Nhị điện hạ dường như đã có dấu hiệu

nghiêng theo hướng kia. Tuy Diệp tham tướng chưa nhận được bất cứ mật thư

nào từ phía Định Châu Diệp gia, nhưng lúc này hắn cũng hiểu, hôm nay Phạm

Nhàn là bới sạch tâm phúc của Trưởng công chúa trong Nội Khố. Hắn vô thức

muốn thay phe Trưởng công chúa giữ lại chút gì. Để mặc Phạm Nhàn một mình

tung hoành trong Nội Khố, Diệp tham tướng cũng lo cuộc sống tương lai của

mình sẽ không dễ chịu.

Phạm Nhàn không giải thích gì, chỉ lấy từ trong lòng ra một tập hồ sơ, đưa cho

Diệp tham tướng.

Diệp tham tướng ngớ người, nhận lấy mở ra đọc cẩn thận, sắc mặt dần hóa

thành âm trầm. Chỉ thấy trên hồ sơ đều là những hành động ngấm ngầm vi

phạm pháp luật của đám quan viên kia. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là tội danh

trên đây không đi sâu vào việc tham ô hối lộ mà nhắm chặt vào chuyện mấy tên

quan viên này đóng vai trò không vẻ vang gì trong chuyện bãi công lần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play