Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, Khâm sai đại nhân mới đến lại có lòng

dạ thâm độc như vậy. Còn sau khi vạch trần bản chất Nội Khố và mời bốn vị lão

chưởng quầy Diệp gia ra, các Ti khố đều biết, tất cả vốn liếng của mình đều mất

đi tác dụng trước mặt vị quan viên trẻ tuổi này.

Lúc này các Ti khố chỉ là lũ gà đợi bị làm thịt, chỉ xem Phạm Nhàn muốn thịt

bao nhiêu con.

Không bao lâu sau, theo tiếng điểm danh và trần thuật tội trạng của Tô Văn

Mậu, lại có ba Ti khố bị kéo khỏi đám người. Ngày thường ba tên Ti khố này

làm nhiều việc ác, hơn nữa âm thầm cấu kết với quan viên trong phủ Tô Châu,

đã vi phạm không biết bao nhiêu điều trong luật pháp Khánh Quốc, có giết

mười sáu mười bảy lần vẫn còn là ít.

Phạm Nhàn nhận hồ sơ trong tay Tô Văn Mậu, nhìn lướt qua một tên Ti khố

vừa đái ướt quần, đứng cũng không vững, nhíu mày nói: “Đây là tiểu thiếp thứ

mười hai mà ngươi cưới?”

Tên Ti khố kia thậm chí không có sức gật đầu liên tục, cực kỳ sợ hãi.

Phạm Nhàn lắc đầu chế nhạo nói: “Cưới mười hai tiểu thiếp, chỉ chứng minh

rằng ngươi có tiền. Giữa phu thê cùng giường thì lòng tin rất quan trọng, nhưng

trong mười người này có tới chín tiểu thiếp là ngươi trắng trợn cướp đoạt, thế đã

rất khốn kiếp rồi, cướp vợ người ta lại còn muốn giết người chồng?... Lợi hại lợi

hại, ngài còn kiêu căng hơn cả tên công tử bột nổi tiếng nhất kinh đô.”

Hai tên Ti khố còn lại, tuy không phải chuyện trai gái như vậy nhưng cũng có lý

do phải chết.

Phạm Nhàn phất tay một cái.

Quan viên Giám Sát viện kéo ba Ti khố này ra ngoài, tiếp đó ba tiếng đao vang

lên, ba tiếng kêu thảm đi kèm, ba mạng người đã trả giá.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Giết người mà mặt không đổi sắc thì các quan viên Giám Sát viện cũng có thể

làm được, kể cả các binh sĩ trong Giám Sát viện cũng miễn cưỡng làm được, chỉ

có quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đã có vẻ không chịu được, mồ hôi thấm

ướt sau lưng áo, có người ngửi thấy mùi máu tươi từ bên ngoài công phường

thổi vào, tanh tới mức buồn nôn.

Phó sứ Mã Giai cũng coi là bình tĩnh, nhưng trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi

đầm đìa. Hắn mang cái vẻ đáng thương đó ghé sát tai Phạm Nhàn nói: “Đại

nhân, mấy ngày nữa Nội Khố sẽ mở cửa mời người mua, giết người là điềm

xấu...”

Người bị giết đương nhiên không thể cứu về, nhưng Mã Giai sợ Phạm Nhàn nổi

tính khí hung ác, lại tiếp tục giết thêm.

Phạm Nhàn cười nói: “Mã đại nhân yên tâm, sáu năm trước, nhạc... Trưởng

công chúa điện hạ đích thân tới Nội Khố lần cuối cùng, đã giết mấy tên Ti

khố?”

Y giơ ngón tay ra đếm rồi nói: “Sáu, bản quan là vãn bối, đương nhiên sẽ không

giết nhiều hơn. Đã giết năm, đủ rồi.”

Vừa nghe hai chữ đủ rồi, gánh nặng trong lòng các quan viên sau lưng y cũng

được tháo gỡ, đám Ti khố trước mặt thì vui mừng như điên. Nhưng cho dù là ai

đi nữa cũng bị năm cái đầu đầy máu tươi này làm cho kinh hãi tới mức chân

cẳng mềm nhũn. Chỉ có Tô Văn Mậu thoáng kinh ngạc, sau đó kiềm chế cảm

giác không vui trong lòng, không nói gì thêm.

Phó sứ Mã Giai nhíu mày, thầm nghĩ Khâm sai đại nhân nói câu này cũng có ẩn

ý, Trưởng công chúa giết sáu, y chỉ giết năm... Nếu tương lai chuyện này có vấn

đề gì, các Ngự sử tấu hắn bẻ cong luật pháp, giết người lung tung, thế thì cũng

có cái để nói lại. Nếu vậy, vị Khâm sai đại nhân này tuy tuổi tác không lớn

nhưng tâm tư lại kín đáo tàn nhẫn, người họ hàng Nhâm Thiếu An tốn bao

nhiêu công sức mới móc nối được giúp mình, không thể bỏ lỡ như vậy được.

Sau khi nghĩ xong điều này, Phó sứ Mã Giai nhất loạt đáp ứng vài mệnh lệnh và

biện pháp mà Phạm Nhàn đưa ra tiếp theo, không có lời từ chối hay mâu thuẫn

gì. Các quan viên Chuyển Vận ti tuy trong thâm tâm không hài lòng, nhưng

Chánh sứ Phó sứ đã quyết định chương trình, đương nhiên không cách nào phản

đối.

Trong kế hoạch của Phạm Nhàn, chủ quản của tam đại phường kẻ đáng chết thì

chết, người nên đi tù thì tống vào tù, vừa vặn nhường ra ba vị trí mấu chốt nhất

để ba vị lão chưởng quầy Diệp gia hạ mình đảm nhiệm. Ngoài ra lại có mấy “Ti

khố nội gian” hai ngày nay đã tố cáo đồng liêu lên Giám Sát viện đảm nhiệm

chức phó, coi như bù đắp cho khuyết điểm của các lão chưởng quỹ hai mươi

năm chưa về nơi này, còn hơi xa lạ với Nội Khố.

Trước khi giết người thì công khai gài gian tế, bố trí như vậy đội ngũ Ti khố có

thể coi là ổn định. Ngày sau đám “Ti khố nội gián” này phải đề phòng các Ti

khố bên dưới trong lòng không cam tâm, ra sức vạch trần sai phạm của mình,

cho nên phải làm việc cực kỳ cẩn thận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play