Phạm Nhàn bước từng bước vững chắc đi vào trong phường, ngẩng đầu nhìn

qua nóc phường cao cao, thở dài nói: “Làm chỗ trú mưa cũng không tệ.”

Công nhân túm năm tụm ba nấp ở đằng sau, gương mặt đầy hoảng sợ. Đương

nhiên đám công nhân hạ tầng này không biết vì sao hôm nay lại đồn nhiên dùng

làm việc, thấy vị Khâm sai đại nhân mới nhận chúc tới đây, trong lòng cực kỳ

sợ hãi.

Còn phía trước công phường, hơn mười Ti khố mặc y phục màu xanh đang cố

gắng trấn định thi lễ với Phạm Nhàn.

“Vì sao không làm việc?”

“Xin được hướng dẫn cho đại nhân.” Tiêu chủ quản Giáp phường người còn

thương tích nhìn Phạm Nhàn bằng am oán hận: “Tối hôm qua mưa quá lớn, dập

tắt lò, tưới hỏng khuôn đúc cho nên không cách nào làm việc.”

Chủ quản và Ti khố không phải ngu ngốc, đương nhiên biết không thể công

khai nghỉ làm, bằng không vạn nhất Phạm Nhàn phát điên cầm đao giết sạch

đám người bọn mình, về mặt đạo lý vẫn tạm nghe được. Thế nên hắn chỉ có thể

viện cớ, nhưng thực tế vẫn là dùng hành động bãi công để uy hiếp đối phương.

Có lẽ đây gọi là nghệ thuật đàm phán.

Về mặt văn thơ, có thể nói Phạm Nhàn là nghệ thuật gia, nhưng chức vụ thật sự

của y lại là phá hủy nghệ thuật, không mang chút mỹ cảm nào. Y bình tĩnh nói:

“Khuôn đúc bị hủy, bếp lò bị ướt, thế Ất phường thì sao? Chẳng lẽ nước thép

bỏng chết người cũng đông cứng? Máy móc trong phường cũng tự gỉ?”

Không đợi Tiêu Chủ quản đáp lời, y híp hai mắt nói: “Ta thấy đám Ti khố các

ngươi đúng là đầu óc rỉ sét rồi!”

Hoàn toàn không đàm phán, Phạm Nhàn chỉ cần gõ người gây sự mà thôi.

Người quản lý kỹ thuật trong Nội Khố buộc phải thay đổi, làm sao y lại bỏ qua

cơ hội này.

“Người đâu, lôi Tiêu chủ quản này ra chặt đầu cho ta, lấy máu của hắn làm

nóng lò.” Phạm Nhàn vỗ tay một cái, hắng giọng nói.

Tên Tiêu chủ quản kia sửng sốt, dường như không hiểu nổi câu nói của Khâm

sai đại nhân là có ý gì.

Phạm Nhàn vừa nói dứt lời, quan viên Giám Sát viện mặc áo mưa đã đi vào

trong công phường, một vị cấp dưới cầm ghế đến cho Phạm Nhàn ngồi, vài

người khác cực kỳ lưu loát đá Tiêu chủ quản ngã xuống đất, kéo tới bên cái lò

cách Phạm Nhàn năm trượng.

Phạm Nhàn vung tay lên.

Các quan viên Chuyển Vận ti sau lưng y xuống đao, Mã Giai Phó sứ nôn nóng

quá độ, hoảng hốt la lên: “Đại nhân, không được!”

Còn Tiêu chủ quản bị đẩy tới cửa lò mới tỉnh, biết Khâm sai đại nhân thật sự

muốn giết mình... thật sự dám giết mình! Hắn bắt đầu ra sức giãy dụa, hai chân

đạp lên mặt đất tạo thành tiếng di sàn sạt, giọng nói nức nở hô: “Tha mạng, đại

nhân tha mạng!”

Thế gian bao kẻ ngu đần, không nhìn thấu thế thái, lúc sắp chết mới xin tha

mạng, tiếc là đã muộn.

Đám Ti khố có quan hệ tốt với Tiêu chủ quản hai mắt trợn trừng, dồn dập lao

lên phía trước muốn cứu Tiêu chủ quản lại.

Soạt một tiếng, một ánh đao trắng như tuyết lóe lên.

Một cái đầu da dẻ ngăm đen lăn lông lốc vào trong lò lửa, máu tươi lập tức

phun ra, bắn lên vách lò.

Trong đại công phường, vô số tiếng la hét sợ sệt vang lên, tất cả mọi người bị

cảnh tượng tanh máu trước mắt làm cho chấn động. Đám Ti khố gào khóc kinh

hãi, lập tức dừng bước chân, thời khắc này rốt cuộc bản năng cầu sinh cũng

chiến thắng cơn cuồng nhiệt trong lòng.

Phạm Nhàn liếc mắt nhìn thi thể ở cửa lò, lại nhìn mấy trăm công nhân đang sợ

hãi tụ tập phía sau công phường, bình tĩnh nói: “Bản quan giết người, đương

nhiên cũng có nguyên nhân giết người.”

Nước mưa rơi xuống tí tách , gõ lên nóc công phường, vang lên tiếng lộp độp,

hoàn toàn khác với sự tĩnh lặng tới chết chóc bên dưới nóc nhà.

Các công nhân trong công phường sợ hãi tụ tập ở phía cuối, gương mặt đầy sợ

hãi không chút che giấu, nhưng cánh tay mọi người đã vô thức sờ vào xẻng sắt

ván gỗ, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Còn đám Ti khố đứng phía trước chủ trì chuyện bãi công, ai nấy sắc mặt sợ hãi

nhìn Khâm sai đại nhân đang ngồi trên chiếc ghế ở cửa công phường, không

người nào để ý tới Tiêu chủ quản đã chết, thậm chí không ai dám liếc mắt nhìn

thảm cảnh đầu một nơi thân một nẻo bên cạnh cửa lò, chỉ hoảng sợ nhìn gương

mặt ấm áp ôn hòa của Phạm Nhàn, bước chân vô thức thối lui về phía sau.

Một người lùi, mười người lùi, mọi người cùng lùi. Tiếng đám Ti khố lùi lại

phía sau vang lên sàn sạt, như côn trùng ngàn chân bò trong sa mạc, nhưng công

phường chỉ lớn có vậy, phía sau lại bị các công nhân ăn mặc phong phanh

chiếm gần hết chỗ đứng, đám Ti khố mặc y phục màu xanh còn lùi đi đâu được?

Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng trước mắt, vô thức lắc đầu, hắng giọng nói: “Bản

quan không phải người tàn bạo, chư vị công nhân không cần sợ hãi, triều đình

chỉ điều tra chuyện các Ti khố tham ô ăn chặn, không dính dáng gì tới các vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play