Y giữ vị tham tướng của Diệp gia và trợ thủ thân cận Phó sứ Chuyển Vận ti ở

lại. Chuyện y định làm ba ngày sau có lẽ còn phải có hai người này hỗ trợ.

Không biết y nói gì với hai vị quan viên ở sâu sau, chỉ thấy sắc mặt hai người

càng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng chậm rãi gật đầu, kính cẩn thi lễ với

Phạm Nhàn rồi mới lui ra ngoài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Đại nhân.” Tô Văn Mậu dâng tổng hợp tình báo của Giám Sát viện lên. Phạm

Nhàn tiện tay nhận lấy, vừa xem lượt vừa gật đầu, xem ra những người xung

quanh còn có chút tác dụng, chẳng qua mấy năm nay bị Trưởng công chúa và

đám Ti khố đè trên đè dưới, không có cơ hội thi triển tay chân.

Tô Văn Mậu thấy y đắm chìm trong hồ sơ, nghĩ tới chuyện lúc trước là không

nhịn được nhíu mày. Hắn bạo gan nói nhỏ: “Chủ quản tam đại phường kia, nên

giết.”

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiên

là nên giết, nhưng giết người không phải nấu ăn, ăn được thì cứ ăn, giết thì

không vội giết.”

“Lúc trước đại nhân quá mềm mỏng.” Tô Văn Mậu xuất thân từ Giám Sát viện,

luôn mang quan điểm nặng tay đối với việc trừng trị quan lại. Hắn cảm thấy

hành động xử trí của Phạm Nhàn lúc trước thật quá nhân từ, chẳng qua chỉ là ba

tên chủ quản, giết thì cứ giết thôi. Đã lập uy thì phải cho một đòn thật dữ dội,

làm gì có chuyện nói một hồi lâu rồi chỉ đánh có mười trượng.

Hắn không cam lòng nói: “Vừa rồi đại nhân chỉ đánh bọn chúng có mười trượng

là quá nhẹ, chỉ e sẽ khiến đám người này thấy không phục.”

Phạm Nhàn vung vẩy bản tổng hợp tình báo Giám Sát viện trong tay, bình tĩnh

nói: “Dựa theo chứng cớ trong tay, ta có cho một đao chém bay cả ba cái đầu thì

cũng không ai dám nói gì.”

Tô Văn Mậu ngớ người, thầm nghĩ nếu vậy sao lúc trước chỉ sấm to mưa nhỏ,

buông tha cho ba tên không để vương pháp vào mắt?

Phạm Nhàn mỉm cười giải thích: “Mưa móc sấm gió gì cũng là ân đức của bề

trên. Nếu vừa rồi ta xử phạt nặng, tuy đám quan viên và Ti khố này cũng âm

thầm không phục, thậm chí vì sợ hãi mà sinh lòng ghen ghét, nhưng bọn họ chỉ

có cách tuân lệnh, hơn nữa còn phải sợ lưỡi đao chặt đầu chém xuống cho nên

sẽ càng ngoan ngoãn. Thời hạn ba ngày ấy à... không khéo còn chưa qua một

ngày thì đám quan viên đã bổ sung đầy đủ các khoản thiếu hụt rồi, còn đám Ti

khố khéo còn nhét tiền như điên vào nha môn.”

“Đây chẳng phải... cục diện mà đại nhân muốn thấy hay sao?” Tô Văn Mậu

càng ngày càng khó hiểu.

Phạm Nhàn xua tay nói: “Sai rồi, trấn ápnhất thời mà thôi. Giết mỗi chủ quản

tam đại hường không thể thay đổi căn bản của Nội Khố! Cũng như lên núi săn

khỉ thôi, ngươi phải giết vua của lũ khỉ đấy, lũ khỉ mới bỏ chạy tứ tán được.

Ngươi cũng biết đấy, ta vốn không thể, cũng không muốn ở lại Nội Khố này lâu

dài, tương lai chúng ta đi rồi thì sao? Thì lũ khỉ này sẽ từ trong núi chui ra, lẻn

vào ruộng ngô của chúng ta ăn tiếp.”

Tô Văn Mậu trong lòng máy động, đã hiểu ra đôi chút. Lũ khỉ mà Đề ti đại nhân

ẩn dụ chính là đông đảo Ti khố trong tam đại phường hiện tại. Nếu hôm nay

chém chủ quản tam đại phường, đương nhiên đám Ti khố sẽ ngoan ngoãn trả lại

ngân lượng, phát nốt tiền công còn nợ công nhân, nhưng cứ như vậy Đề ti đại

nhân cũng mất đi cơ hội nâng đao giết người. Đợi tương lai Đề ti đại nhân rời

khỏi Mân Bắc trở lại Hàng Châu, đường xá xa xôi, chỉ e đám Ti khố lại bắt đầu

manh động, còn công nhân trong tam đại phường sẽ phải chịu đợt trả thù càng

thêm thảm khốc.

“Cái này cũng như nặn mụn.” Phạm Nhàn cười nói: “Ngươi thấy mặt đã phẳng

rồi, thật ra nước mụn vẫn còn bên trong, thế nên chúng ta không nên vội vàng

nặn ra, mà phải mở rộng lỗ chân lông, ép cho bằng hết mủ ở bên trong ra.”

Tô Văn Mậu ngây người, rõ ràng không trải qua khóa đào tạo làm đẹp nhưng

cũng đủ hiểu ý Phạm Nhàn, cười nói: “Đại nhân nói phức tạp như vậy, không

phải vẫn là dụ rắn rời hang ư?”

“Dụ cái gì mà dụ? Đây gọi là đánh rắn động rắn.” Phạm Nhàn vuốt mái tóc

chỉnh tề của mình, phát hiện mình ví von như vậy cũng không đúng, lại không

nhịn được cười nói: “Dù sao cũng có thời hạn ba ngày, có nỗi nhục mười trượng

của tam đại phường. Đám Ti khố quen thói kiêu căng rồi, cho dù thế nào cũng

không nhẫn nhịn.”

“Nếu như... có người bổ sung đủ bạc thì sao?” Tô Văn Mậu nghi hoặc nói, có

phần lo lắng tiếng tăm Đề ti đại nhân quá lớn khiến đám khỉ con này không có

gan nhảy ra.

“Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói: “Ti

khố không vi phạm pháp luật Khánh quốc, chỉ cần trả lại hết bạc, đương nhiên

ta sẽ cho hắn cơ hội tiếp tục làm người. Ta tới quản lý Nội Khố chứ không phải

tới phá Nội Khố.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play