“Đúng vậy.” Rõ ràng người nọ không nhận ra ý chế nhạo trong lời nói của

Phạm Nhàn, hết sức vui mừng nói: “Đại nhân, lũ công nhân này gian xảo âm

hiểm, ỷ vào triều đình thương xót dân chúng nên dám giở công phu sư tử

ngoạm, có một chút yêu cầu không được thỏa mãn là tiêu cực đình công, thậm

chí một số kẻ tệ hại hơn, dám gian lận trong trình tự chế tác, mấy năm qua

không biết đã khiến triều đình tổn thất bao nhiêu bạc.’

Người này ra sức dội nước bẩn lên người các công nhân cũng là vì nghĩ cho dù

thanh danh Phạm Đề ti tốt đến đâu đi nữa thì cũng là một trong số các quan

viên, làm sao lại đặt mông ngồi sang phe đám công nhân cho được? Đây rõ là

ngồi đâu phải nghĩ kiểu đó, không lo ngươi không chọn đúng phe.

Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, mấy lời này rõ là đẩy toàn bộ vi phạm

của mình lên người công nhân. Nhưng sắc mặt y vẫn bất bình, thở dài nói: “Ài,

không ngờ bệ hạ thấu tình đạt lý như vậy mà đám người này vẫn không biết

đủ.”

Người nọ cười bồi nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện khất nợ tiền công đợi hạ

quan trở về chắc chắn sẽ kiểm tra rõ ràng, nhưng cũng không thể dễ dàng tha

thứ cho đám công nhân gây chuyện được. Đại nhân đừng để lời nói của kẻ gian

che mắt, đám người này rất giảo hoạt, không phải loại tốt lành gì.”

Phạm Nhàn nhìn người này, đột nhiên nhíu mày nói: “Xin hỏi đại nhân là?”

Phó sứ ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Vị này là quan chủ quản của Giáp

phường, Tiêu đại nhân.”

“Tiêu đại nhân?” Phạm Nhàn có vẻ giật mình: “Quan chủ quản Giáp phường?

Đứng đầu Ti khố?”

Vị chủ quản họ Tiêu của tam đại phường nhanh chóng đứng dậy hành lễ:

“Chính là hạ quan.”

Phạm Nhàn nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi là chủ quản,

chỉ là một Ti khố nho nhỏ, triều đình ban cho ngươi phẩm cấp bất nhập lưu,

thậm chí còn không có quan tước, sao dám đứng trước mặt bản quan tự xưng

là... hạ quan?”

Ai nấy ngớ người.

Giọng nói của y lại lạnh đi: “Luôn miệng hạ quan... Ngươi là quan gì nào? Hôm

nay là lần đầu tiên bản nha môn mở cửa, ngươi chỉ là chủ quản không đứng

ngoài nha môn đợi truyền gọi mà dám ung dung đi vào trong sảnh, còn dám

ngồi giữa các mệnh quan triều đình. Đúng là... to gan lớn mật! Dám thỉnh giáo,

ngươi lấy đâu ra lá gan lớn đến vậy?

...

Hả?

Trong sảnh yên tĩnh cả nửa ngày, một lúc lâu sau các quan viên mới hiểu Phạm

đại nhân... đang mắng người?

Trong sảnh lập tức sục sôi, thế này làm sao được! Từ khi Nội Khố về tay hoàng

thất, đây là lần đầu tiên có người chỉ thẳng mặt chủ quản của tam đại phường

chửi mắng! Ngay cả Trưởng công chúa, lúc trước sau khi tiếp nhận Nội Khố,

lần đầu tới nha môn Mân Bắc này cũng rất hòa nhã với ba chủ quản tam đại

phường này, sao vị Phạm đại nhân này dám mắng xối xả như vậy?

Vị Tiêu đại nhân chủ quản Giáp phường cũng đờ ra tại chỗ. Hắn không ngờ nổi,

cho dù Phạm đại nhân không lung lạc mình thì cũng thôi, sao lại không nể mặt

mũi gì mắng nặng lời như vậy! Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lập tức

khó coi, nhưng đối phương đường đường là “Hoàng tử”, đương nhiên không

tiện nói gì, chỉ có thể hậm hực chắp tay, định lẳng lặng ngồi xuống ghế.

“Bỏ ghế của hắn đi.” Phạm Nhàn nheo mắt lại, tạo thành đường nét cực kỳ dễ

nhìn, hắng giọng nói: “Trước mặt bản quan, không có chỗ ngồi cho hắn.”

“Phạm đại nhân!” Vị quan chủ quản kia giận tím mặt, mông còn chưa đặt xuống

ghế đã đứng thẳng dậy, cố nén cơn phẫn nộ trong lòng nói: “Đừng có khinh

người quá đáng.”

Phạm Nhàn lại chẳng buồn để ý tới kẻ này, thản nhiên uống trà và trò chuyện

với vị Diệp tham tướng sắc mặt ngại ngùng ở bên cạnh.

Trong lúc trò chuyện, quan viên Giám Sát viện bên cạnh y đã đi xuống, đẩy vị

Tiêu đại nhân kia sang một bên, cầm ghế của hắn đi. Cứ như vậy chuyện này

cũng lớn dần, các quan viên không ngừng bước ra khỏi hàng biện hộ cho hắn.

Ngay cả vị Diệp tham tướng cũng hạ giọng nói nhỏ bên tai Phạm Nhàn: “Phạm

thiếu gia, lưu lại cho họ chút thể diện.”

“Lưu lại cho họ chút thể diện?” Phạm Nhàn cười nói: “Hôm nay tới đây là để

khiến chúng mất mặt.’

Diệp tham tướng im lặng, không dám nói gì tiếp.

Từ khi mở nha môn Nội Khố tới giờ, chủ quản của tam đại phường luôn có chỗ

ngồi của mình trong nha môn, địa vị rất đặc biệt, chưa một ai sỉ nhục bọn họ

như vậy. Lúc này thấy chủ quản Giáp phường chịu nhục như vậy, hai vị chủ

quản đại phường khác cũng ngồi không yên, đứng dậy đi tới bên cạnh vị Tiêu

đại nhân kia, quay về phía Phạm Nhàn trên ghế cao, lạnh lùng nói: “Nếu đại

nhân cho rằng trong nha môn không có chỗ ngồi cho chúng ta, thế thì mời ngài

rút ghế luôn đi... Dù sao tam đại phường chẳng qua chỉ là lũ hạ tiện mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play