“Tạ ơn đại nhân cho ngồi.” Các quan viên Nội Khố sửa sang lại quần áo rồi

ngồi xuống, trong nha môn ghế ngồi không đủ, cho nên một số quan viên cấp

thấp phải đứng sát mé. Mọi người thấy gương mặt Tiểu Phạm đại nhân nở nụ

cười ôn hòa, trong lòng cũng thầm yên tâm,hơn nữa không nhìn thấy đám quan

lại kinh đô như hổ như sói bên Giám Sát viện, đầu óc vốn đang cảnh giác bỗng

buông lỏng.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn xuống dưới, dễ dàng tìm thấy đối tượng giết gà dọa

khỉ của mình trong số các quan viên.

Sau khoảng năm sáu người, có ba người sắc mặt ngăm đen, mặc thường phục,

đai lưng thắt chặt vào hông, cực kỳ kính cẩn ngồi tại chỗ. Nhưng rõ ràng ba

người này không có quan chức trên người mà vẫn ngồi giữa các quan, hơn nữa

nhìn điệu bộ này chứng tỏ là người thường xuyên ra vào xưởng.

Phạm Nhàn quan sát kỹ lưỡng hơn, còn thấy trong vẻ ngoài kính cẩn của đối

phương còn mang chút vẻ không thèm để tâm và khinh thường chính mình. Đó

là một thần sắc cực kỳ tự tin. Y mỉm cười, người luôn giấu vẻ hung tàn như y,

đương nhiên không bị thần thái của đối phương làm chọc giận, chẳng qua đối

phương được Trưởng công chúa nuôi đã nhiều năm, mình muốn hoàn toàn

khống chế Nội Khố thì không thể không gõ bọn họ.

Tạm thời bỏ qua ba người, giảng giải cho chư vị quan viên ý định của triều

đình, lại nói chuyện phiếm hai câu với đại diện bên quân đội ngồi ngay ghế đầu

bên tay phải mình, vị quan viên trong quân đội này chính là họ hàng xa của

Diệp gia.

Tuy hôm nay Diệp gia bị bệ hạ ép tới bên của Nhị hoàng tử, nhưng do có nhân

vật kỳ diệu như Diệp Linh Nhi, quan hệ giữa Phạm Nhàn và Diệp gia cũng khá

tốt. Vì vậy vị tướng lĩnh Diệp gia kia cũng hết sức tôn kính Phạm Nhàn, chắc là

trong gia tộc có căn dặn gì đó.

Sau khi nói xong việc công, Phạm Nhàn đột nhiên im lặng, giơ chén trà lên

uống một ngụm.

Khánh Quốc không có quy củ dâng trà tiễn khách, các quan viên biết chắc chắn

Phạm đại nhân đang có chuyện quan trọng muốn nói cho nên đều yên tĩnh lại.

Mọi người cũng biết bên bờ Đại Giang, trong lán trúc cạnh bến tàu Tô Châu, bài

diễn thuyết nhận chức của Tiểu Phạm đại nhân đã khiến tất cả quan viên khu

vực Giang Nam kinh hãi, cho nên ai nấy đều rất tò mò không biết hôm nay y sẽ

nói gì.

“Nội Khố, đúng là một nơi rất kỳ diệu.”

Phạm Nhàn cười nói.

Các quan viên cũng cười bồi, vị phó sứ tiếp lời: “Nơi hoang dã, chỉ có gõ gõ

đánh đánh, tuy ồn ào nhưng được cái khác biệt.”

Phạm Nhàn cũng mỉm cười: “Bổn quan nói kỳ diệu là vì... lần này phụng chỉ

xuôi nam, mỗi khi đi qua nơi nào, hễ bản quan công khai thân phận là thể nào

cũng có khổ chủ ở địa phương gõ trống kêu oan, nói rất nhiều chuyện phạm

pháp mà quan viên bản địa đã làm... Không ngờ hôm nay mở cửa nha môn tới

nửa ngày, một nơi lớn như vậy mà thậm chí không có tới một dân chúng dâng

thư.”

Các quan lại sửng sốt, thầm oán trách ngài âm thầm ẩn giấu hành tung xuôi

nam, kêu oan cái quái gì chứ? Nhưng Phạm Nhàn nói vậy chắc chắn sẽ có đoạn

sau, cho nên ai nấy lại căng thẳng đề phòng.

Đương nhiên Phạm Nhàn nói câu này không phải luyên thuyên, chỉ là lời mở

đầu: “Bản quan rất vui mừng, chư vị đồng liêu Nội Khố quản lý khiến mọi việc

yên bình, không hề có chuyện phạm pháp, đúng là hiếm có.”

Các quan viên mặt mày nóng lên, luôn miệng nói không dám không dám.

Sắc mặt Phạm Nhàn cũng không tối lại, chỉ cười nói: “Nhưng ta lại có một nghi

vấn rất lớn, chẳng hay Nội Khố không có vấn đề gì thật, hay là... có một số

quan viên uy thế quá cao, thế nên cho dù các bách tính công nhân có lời oán

hận, cũng không dám tới nói cho bản quan nghe?”

Câu này chẳng có chút gì là tinh tế, là kiểu gán tội trần trụi. Các quan viên cho

dù theo phe phái nào thì cũng là quan bản địa Nội Khố, ai nấy trong lòng rùng

mình, bỗng cảm thấy phản cảm, thầm nghĩ cho dù ngài muốn đốt ba đống lửa

cũng không thể dùng thủ đoạn hoang đường như vậy được? Các quan viên được

Phó sứ dẫn đầu, bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Đại nhân, tuyệt đối không có

việc này, tuyệt đối không có việc này.”

Phạm Nhàn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mân mê ống tay áo mà Tư Tư vừa

thêu, hỏi: “Tuyệt đối không có chuyện gì? Bản quan nghe nói mấy năm gần đây

trong tam đại phường đã không ít lần bớt tiền lương công nhân bên dưới, năm

ngoài còn xảy ra náo loạt một lần, có chuyện này không?”

Các quan viên sửng sốt, năm ngoái do Ti khố bóc lột quá thậm tệ, đúng là công

nhân tam đại phường đã gây sự một lần, còn chết mất hai người. Chuyện này

vẫn luôn bị các quan viên từ trên xuống dưới Chuyển Vận ti giấu giếm, không

ngờ tiếng đồn vẫn lan tới kinh đô! Nhưng nếu Phạm đại nhân đã nói ra khỏi

miệng, thì thì chắc chắn là đã nhận được tin tức, khó mà che giấu tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play