Đội xe tiếp nhận đợt kiểm tra cuối cùng, Phạm Nhàn vén rèm cửa sổ nhìn trụ

máy thủy lực bên dòng sông cách đó không xa, hai mắt híp lại. Tuy chỉ là công

nghiệp sơ khai thô ráp, nhưng nhu cầu đối với động lực đã không thể rời bỏ

nguồn nước.

Trong đôi mắt híp lại của y lóe lên hàn ý, không xoay người lại mà nói với vẻ

ôn hòa: “Ta mang người tới là vì sự an toàn của bản thân ta, ta không hi vọng

ngươi tới các xưởng xem trò vui, nếu bị người khác phát hiện, ngươi biết hậu

quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào rồi đấy. Cho dù ngươi là cường giả siêu cấp

cửu phẩm đi nữa, cũng không thể trốn khỏi truy sát từ lực lượng ở nơi này...

Hơn nữa cho dù thương thế mới khỏi một nửa, ta cũng phải đích thân xuất thủ.”

Sau lưng y, Hải Đường cải trang thành thị nữ mỉm cười nhìn thoáng qua Tư Tư

cô nương ở bên cạnh, không nói gì thêm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh mắt Phạm Nhàn đảo qua cây xanh bên quan đạo, phía sau là đồng ruộng

mênh mông bát ngát, cách đó không xa có tiếng nước sông chảy róc rách. Y đưa

mắt nhìn càng lúc càng xa, như muốn thu hết mọi cảnh tượng ở nơi này; cuối

cùng hai ánh mắt điềm nhiên của y nhìn vào trong công xưởng lớn mà nước

sông chảy qua. Nơi đó loáng thoáng có khói bốc lên, không phải khói bếp hơi

đen đen của nhà nông mà là làn khói đen mang mùi quen thuộc.

Chẳng lẽ là lò cao?

Đa số dân chúng ở nơi này là thợ lành nghề được triều đình triêu mộ vào Nội

Khố, tiền công cao hơn trồng trọt lương thực nhiều lắm, cho nên tâm tư cày cấy

đồng ruộng cũng phai nhạt, trong đồng ruộng phì nhiêu, cỏ dại và lúa non tranh

nhau mọc, trông rất hỗn loạn.

Phạm Nhàn hít sâu một hơi, ngửi được mùi tươi mát trong không khí, cũng thấy

yên lòng. Xem ra hoàn cảnh nơi này không ô nhiễm nghiêm trọng như trong

tưởng tượng của y, trong vùng vực núi mỏ đồng ở xa hơn một chút chắc chắn

hoàn cảnh sẽ ác liệt hơn nơi này.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, một cảm giác đã rời xa y rất nhiều năm bỗng dần

dần dần dần trở lại trong đầu, chỉ có điều nó tới rất dịu dàng, hoàn toàn không

mãnh liệt, thế nên càng khiến y ngơ ngẩn. Từ tháng chín năm ngoái, y luôn cảm

thấy sâu trong lòng mình khao khát một thứ gì đó nhưng mãi vẫn không tìm ra.

Thấy y thất thần, Hải Đường giấu tay trong áo như ông lão, nhíu mày nhìn

gương mặt tuấn tú bên ngoài cửa sổ, cũng chìm vào trầm tư - rốt cuộc vị quyền

thần trẻ tuổi này đang nghĩ tới điều gì?

“Cảm giác thế nào?” Cô nhận ra hôm nay Phạm Nhàn có vẻ tâm thần không

yên, mỉm cười hỏi.

Phạm Nhàn bình tĩnh đáp: “Câu này phải là ta hỏi cô mới đúng.”

Hải Đường mỉm cười: “Đúng là cảnh tượng hiếm thấy, thật không ngờ Nội Khố

của Khánh Quốc lại rộng lớn như vậy. Mấy thứ vừa thấy ở đây, ta thậm chí

không thể gọi tên.”

Phạm Nhàn đáp: “Nhìn thôi thì không sao, chắc lúc về ngươi cũng không thể

bắt chước làm theo.”

Ánh mắt Hải Đường lóe lên sắc thái lạ, mỉm cười nói: “Ngươi tự tin về Nội Khố

đến vậy cơ à?”

Phạm Nhàn khẽ ngây ra một chút rồi nhỏ giọng đáp: “Không phải tự tin về Nội

Khố, mà đây là thứ vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, ngươi chỉ nhìn bề

ngoài thôi mà học theo làm ra được... thế mới là quái quỷ.”

Không biết nghĩ tới điều gì, Hải Đường lại đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau

mới nói: “Người trong Nội Khố bây giờ đều là thân tín của phe Tín Dương,

ngươi định tiếp nhận ra sao?”

Chân mày Phạm Nhàn cau lại, gương mặt lộ ra ý cười: “Bất luận là người của

ai, bây giờ đều là người của ta.”

Hải Đường nghi hoặc nhìn y: “Ngươi định... không chết không thôi với đối

phương?”

Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi trầm giọng nói: “Hình như ngươi hỏi câu này

hơi muộn.”

Hải Đường càng nhíu mày chặt hơn: “Ta tin vị nhạc mẫu của ngươi không phải

người hồ đồ, không tới mức không hiểu tình thế hiện tại. Nếu nói theo đạo lý,

cho dù là ngươi hay là bà ấy đều phải đàm phán lần nữa, cân bằng nguyện vọng.

Hơn nữa lợi ích ngay trước mắt, có vẻ như cả hai bên đều không muốn chứng

kiến chuyện đôi bên trở mặt.”

“Ta không trở mặt với bà ấy, có lẽ ngươi và hoàng đế Bắc Tề bệ hạ sẽ không

muốn chứng kiến.” Phạm Nhàn cười mỉa mai: “Yên tâm đi, ta sẽ không liên thủ

với với nhạc mẫu thêm lần nữa, ức hiếp cô nhi quả phụ phương bắc các ngươi

đâu.”

Hải Đường lại im lặng, không biết là tin hay không tin.

Phạm Nhàn chẳng lo lắng gì về thái độ của Bắc Tề, dù sao chỉ cần ngày nào Nội

Khố vẫn còn, người Bắc Tề nhất định phải kính nể mình thêm ngày đó. Còn

chuyện Hải Đường đã nói lúc trước cũng không phải không có lý, trước mặt các

vị đại nhân chuyên chơi chính trị, đứng trước lợi ích dự trù đủ lớn thì bất cứ thù

hận nào trong quá khứ cũng có thể bỏ qua, đặc biệt là giữa Phạm Nhàn và

Trưởng công chúa còn có Uyển Nhi ở giữa xoa dịu. Trong mắt thế nhân chỉ cần

Trưởng công chúa chịu nhượng bộ, không lý do được gì Phạm Nhàn không

chấp nhận hòa đàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play