๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cung Điển hít một hơi thật sâu, nhìn Ngũ Trúc càng lúc càng gần, ngừng

bắn tên, khàn giọng ra lệnh: “Chuẩn bị dầu hỏa!”

Nếu muốn bao phủ Ngũ Trúc dưới chân thành trong biển lửa, bốn năm trước

khi kinh đô nổi loạn, kế hoạch phóng hỏa của Phạm Nhàn thông qua Giám Sát

viện chắc chắn là mạnh mẽ nhất. Nhưng từ bốn năm trước, Phạm Nhàn đã cất

giấu lượng lớn hỏa dược tồn kho của Giám Sát viện dưới gian nhà, điều quan

trọng nhất là... cơn mưa này, cơn mưa chết tiệt này, nên Cung Điển chỉ có thể

trông cậy vào dầu hỏa, hy vọng có thể giết chết Ngũ Trúc.

Dầu hỏa đổ xuống nhưng hoàn toàn không thể văng lên người Ngũ Trúc.

Ngũ Trúc bước đi, nhìn thoáng qua thì chậm rãi ổn định, nhưng lại như linh

dương phi trên vách đá, tiến đến trước cửa cung. Mưa dần nhỏ, cấm quân trên

thành cuối cùng cũng đốt được mười mấy mũi tên lửa, bắn hết xuống. Ngọn lửa

chạm vào dầu hỏa trên mặt đất dưới chân thành bùng cháy dữ dội, ngọn lửa như

mưa lớn từ dưới đất bốc lên, mưa lửa, đột ngột làm dấy lên ánh lửa khổng lồ

nuốt chửng bóng dáng cô độc của Ngũ Trúc!

Chính lúc đó, Ngũ Trúc bay lên, hay chính xác hơn, hắn ta đi lên. Hoàn toàn

vượt ngoài tưởng tượng loài người, dùi sắt trong tay hắn đâm chính xác vào một

khe hở cách mặt đất hoàng cung khoảng hai trượng, thân thể như mũi tên bật ra

từ dây cung, tăng tốc nhanh chóng, hóa thành bóng đen lạnh lùng trên bức

tường thành trơn tuột, hai chân liên tục đan chéo, chạy dọc theo tường thành!

Không ai có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, Ngũ Trúc đang chạy trên

đường phố, trên tường thành hoàng cung, hướng thẳng về bầu trời mưa rơi!

Khi đôi chân dép vải của Ngũ Trúc vững vàng đáp xuống đỉnh thành, Cung

Điển biết đại cục đã mất, thế gian này ngoài Hoàng đế ra không còn ai có thể

ngăn cản Ngũ Trúc vào cung.

Một góc quảng trường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa sấm sét, số lượng

kỵ binh không nhiều nhưng rất cương quyết, Chính sứ Khu Mật viện, hiện là

nhân vật số một quân đội Khánh Quốc, Diệp Trọng đại soái cuối cùng cũng

chạy đến từ Khu Mật viện.

Diệp Trọng sắc mặt kinh hoàng, cơn mưa làm tóc bạc dính trên khuôn mặt

tái xanh của ông, trông vô cùng chật vật. Từ xa nhìn bóng lưng cô độc trên đầu

thành, ông nhảy xuống ngựa, chạy trong mưa về phía hoàng thành, suýt ngã

nhào, hô lên thê lương: “Ngũ đại nhân, đừng làm loạn!”

o O o

"Trẫm biết Thần Miếu đã hoang tàn... Nhưng trẫm nghĩ nếu Ngũ Trúc là

người trong miếu, hẳn Thần Miếu có cách giữ hắn ta ở lại, ai ngờ hắn ta vẫn

thật sự có thể quay lại nhân gian, thế là tại sao?"

"Tại sao lão trời già khốn nạn này lại đổ cơn mưa lớn thế này? Tại sao lại

như vậy?"

"Trẫm lòng mang thiên hạ, nắm quyền bính muôn dặm giang sơn, không

ngờ hôm nay lại bị một nam nhân ép sát bên ngai vàng. Ai có thể nói với trẫm,

đây là tại sao?"

"Trời cao thật bất công, nếu cho trẫm thêm một thời gian nữa, không, nếu

ngày ấy trẫm không bị thương dưới cái rương đó, trẫm đâu khiếp sợ lão Ngũ

đến đây?"

"Nhưng cho dù lão Ngũ đến thì sao? Rồi thì sao?"

Hoàng đế vẫn giữ bình thản dù thỉnh thoảng nghe tin báo cấp báo từ bên

ngoài, khóe môi ngài bỗng nở nụ cười lạnh lùng, từ từ đứng dậy khỏi ngai rồng,

giơ cao đôi tay để Diêu thái giám kiểm tra kỹ lưỡng chiếc long bào trên người.

Có nhiều loại long bào, hôm nay long bào Khánh Đế mặc ôm rất sát, chắc

chắn sẽ không ảnh hưởng gì đến việc ngài ra tay sau đó. Chỉ có điều... nếp nhăn

khóe mắt của Hoàng đế sao lại mệt mỏi và buồn bã đến vậy?

Đứng trong Thái Cực điện yên tĩnh và trống trải, Khánh Đế chắp tay sau

lưng, im lặng một hồi lâu. Mái tóc của ngài được chải chuốt rất gọn gàng, tùy ý

buộc lại bằng một dải lụa vàng sau gáy, trông vô cùng phóng khoáng.

Một lúc sau, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt không còn vẻ tự giễu mờ

nhạt ban nãy, chỉ có vẻ bình tĩnh và niềm tin vững chắc.

Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng đế từ cánh cổng rộng mở của Thái Cực điện

xuyên qua sân trước, nhìn về phía cổng chính hoàng thành nơi tiếng giao chiến

dần vang lên. Ngài biết lão Ngũ sẽ đến từ nơi đó, bởi vì ngài hiểu tính cách của

lão Ngũ, cả đời chỉ đi theo con đường trực tiếp nhất.

"Đã tìm thấy Phạm Nhàn chưa?" Ánh mắt hơi hạ xuống, ngài nhẹ nhàng

xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, tùy ý hỏi.

"Vẫn chưa ạ." Diêu thái giám cung kính tâu: "Đêm qua tiểu thư nhà họ

Phạm đã mất tích."

Hoàng đế nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta vẫn đánh giá thấp

nhiều người, ví dụ như nha đầu Nhược Nhược kia."

Lúc này, Diêu thái giám không dám lên tiếng, chỉ có điều trong lòng cảm

thấy hết sức kỳ quái. Khi tin tức Phạm Nhàn đã vào kinh được loan truyền khắp

nơi trong cung, đêm qua Hoàng đế bệ hạ đã lập tức triệu Phạm tiểu thư vào

cung. Rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ đã nắm chặt sợi dây sinh mạng của Phạm

Nhàn. Thế nhưng, không ngờ rằng... đêm qua, Phạm tiểu thư lại đột ngột mất

tích ngay trong cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play