๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là câu nói từng xuất hiện trong Thạch Ký mà Phạm Nhàn viết, tất nhiên

Lâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời muội muội, bèn nhíu mày hỏi: "Huyết

mạch của bệ hạ vốn đã thưa, trong cung lại luôn do Quý phi nương nương nắm

quyền, ta và muội đều hiểu rõ tính khí bà ấy, đâu thể làm đến mức..."

Đâu thể làm đến mức thế được, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Phạm

Nhược Nhược suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Chắc chắn Quý phi nương

nương không phải người như vậy, chỉ có điều... muội vào bắt mạch cho Mai Phi

vài lần, nghe nhịp thai nhi nhiều lần, ngày hôm đó sau khi bị ca ca châm chọc

một câu, cô ấy cực kỳ cẩn thận, vẫn luôn bảo dưỡng tốt, thân thể càng khỏe

mạnh so với lúc mới nhập cung, theo muội, dù là lần đầu nhưng cũng không nên

gặp rắc rối lớn như vậy."

"Việc sinh nở vốn dễ có biến cố." Lâm Uyển Nhi nhớ lại lúc sinh Phạm

Lương mà kinh hãi nói.

Phạm Nhược Nhược cau mày suy nghĩ lâu rồi vẫn lắc đầu nói: "Nghe nói là

sinh thuận, muội vẫn cảm thấy việc này có điều gì kỳ lạ."

Trong thư phòng im lặng một hồi, Lâm Uyển Nhi nhìn cô hạ giọng nói:

"Nhưng như vậy rất khó hiểu."

Quả thật rất khó hiểu. Từ trước đến này trong hoàng cung Khánh Quốc có

không ít âm mưu tối tăm, nhưng quả thật không ai dám làm việc kinh khủng

như thế, nhất là long tử trong bụng Mai Phi là Hoàng đế bệ hạ tuổi cao mới có

được, trong cung luôn do Diêu thái giám trực tiếp quản lý, ngay cả Sấu Phương

cung cũng tránh hiềm nghi không can dự vào, thế thì ai có thể hại được Mai

Phi?

Phạm Nhược Nhược bỗng nhỏ giọng nói: "Thời điểm sinh nở của Mai Phi

muộn hơn so với lúc đầu tính toán."

Lâm Uyển Nhi trong lòng rung động, không dám tin nhìn vào mắt cô, hỏi:

"Ai dám manh động đến thế?"

Phạm Nhược Nhược lắc đầu đáp: "Ở trong cấm cung, thời gian đó mỗi ngày

Hoàng đế bệ hạ đều ngủ lại nơi ở của cô ấy, tất nhiên không ai dám xúc phạm

uy nghiêm hoàng thất... Nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Mai Phi còn trẻ hồ đồ, chỉ

mong hoàng ân, có lẽ đã báo sai, may mắn sau đó sai trong sai mới không gây

họa lớn."

Lâm Uyển Nhi thở dài: "Thật không biết cô ấy nghĩ thế nào."

"Tuổi còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, vẫn phải trách phụ thân gia tộc cô,

chỉ vì mưu cầu vinh hoa mà bán con gái vào cung, sợ là ý tưởng này do trong

tộc của cô ấyđưa ra." Phạm Nhược Nhược lạnh lùng nói: "Gia thế cô ấy chỉ là

tiểu tộc, lại nhiều năm không tuyển tú nữ trong cung, chắc không biết những

điều cấm kỵ, mà dám liều lĩnh đến thế... Cái chết của Mai Phi, khó mà không

liên quan tới bọn họ."

Lâm Uyển Nhi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu rõ, đoán ra manh mối.

Chỉ có điều cô vẫn không thể tin vào tai mình, ngập ngừng nói: "Dù là tội khi

quân, nhưng chung quy vẫn là mới sinh hoàng tử, lại chẳng có hành vi đại

nghịch bất đạo gì, sao... lại chết oan uổng như vậy?"

"Ai biết trong lòng bệ hạ nghĩ thế nào." Hai hàng lông mày Phạm Nhược

Nhược thoáng buồn bã, nói: "Chỉ thương cho đứa trẻ mới sinh đã mất mẹ."

Ở Khánh Quốc, cách đây nhiều năm cũng từng có đứa trẻ ra đời đã không

còn mẹ, nhưng vẫn lớn lên khỏe mạnh trong di trạch của mẫu thân. Có điều rất

rõ ràng là Mai Phi được ánh nắng buổi trưa chiếu rọi đầy lạnh giá, khác với

Diệp Khinh Mi, không thể đứng trong cõi u minh chăm sóc con trai mình.

Cũng không ai nghĩ ra rằng cái chết của Mai Phi chỉ vì Phạm Nhàn từng nói

với Hoàng đế rằng Mai Phi không bằng Nghi Quý phi, và Hoàng đế cũng hiểu

ra điều gì đó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quãng thời gian này, Nam Khánh rất hài hòa. Trong cung có vị tiểu hoàng

tử mới sinh, đây là điềm lành. Còn việc Mai Phi qua đời thế nào, hoàn toàn

không ai dám mở miệng bàn luận. Lão ma ma phụ sản trong cung đương nhiên

phải chôn cùng Mai Phi khó sinh mà chết, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Hiện tại triều đình Đại Khánh đang điều binh tới phương bắc, thế cuộc căng

thẳng, thời khắc thống nhất thiên hạ đã đến gần, nào có ai dám lỗ mãng nói

những lời cấm kỵ, sợ bọn thái giám trong cung đình và khổ tu sĩ hầu cận báo

cáo lên Hoàng đế!

Chỉ trong vài ngày, sự việc liên quan đến Mai Phi đã lắng xuống. Kinh đô

một lần nữa trở thành nơi trăng thanh gió mát, ngày thu trong trẻo.

Chiến sự phương bắc vẫn đang kéo dài. Mùa đông tuyết rơi đến gần, nhưng

thế tiến công của Nam Khánh không hề suy yếu, thẳng tiến về phía bắc, sắp áp

sát phòng tuyến Nam Kinh mà người Bắc Tề dựng lên trong hai mươi năm qua.

Chỉ đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đóng quân ở Tống Quốc, sau khi nhận được

lòng tin của Hoàng đế Bắc Tề vẫn cực kỳ lạnh lùng án binh bất động, đè trên

phần eo của quân đội Khánh Quốc, khiến bọn họ vô cùng cảnh giác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play