๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chưa dứt lời, bệ hạ đã mỉm cười, hay chính xác hơn là trên mặt hiện lên nụ

cười nửa như đùa nửa thật, điềm đạm nhưng áp lực nặng nề nhìn Vệ Hoa. Kẽ hở

mà Vệ Hoa vừa đề cập không phải do sơ sở trong bố trí binh lực của Bắc Tề, mà

là kẽ hở trong lòng người, giống như lời can gián của vị Thượng thư Bộ Binh

quỳ dưới tuyết hôm trước. Các đại thần Bắc Tề đều lo ngại do tình hình chiến

sự bất lợi mà bệ hạ nổi giận với trụ cột triều đình Thượng Sam tướng quân.

Hai nước đã chiến tranh được hơn một tháng, với vai trò tổng chỉ huy phía

nam, Thượng Sam Hổ tướng quân không những không ngăn chặn được quân

Khánh xâm nhập, còn rời xa tuyến phòng thủ Nam Kinh, trốn đi nơi xa xôi,

phớt lờ hàng chục chỉ dụ cấp bách của triều đình, nhìn quân Khánh tiến sâu hơn

trăm dặm.

Trong triều đình Bắc Tề, Hoàng đế bệ hạ không hề che giấu cơn thịnh nộ

đối với việc này, dẫn tới cảnh cãi vã ở Trung Thư đài hôm nay, các đại thần suy

đoán, lời can gián của Thượng thư Bộ Binh, cũng như ẩn ý của Vệ Hoa lúc nãy.

Ngoài dự liệu của Vệ Hoa, hắn không phải chịu lời quở trách tức giận từ

Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi đánh giá

thấp trẫm rồi. Đám người Nam triều kia... cũng đánh giá thấp trẫm rồi."

Vệ Hoa trong lòng hơi chấn động, không hiểu bệ hạ nói vậy là có ý gì.

"Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Thượng Sam Hổ."

Hoàng đế nhướn mày , lạnh lùng nói: "Hay chính xác hơn, trẫm chẳng màng tới

việc Thượng Sam tướng quân có trung thành với trẫm hay không. Chỉ cần hắn

trung thành với triều đình, với đất nước này là đủ."

Sắc mặt Vệ Hoa hơi thay đổi, không hiểu cho lắm. Hắn nghĩ, cả tháng qua,

cơn thịnh nộ của đế vương khiến quan lại triều đình Bắc Tề vô cùng lo lắng, lại

có những lời quở trách Thượng Sam Hổ tướng quân được trong cung truyền ra,

há chẳng phải là thật sao?

"Nếu Khánh Đế thực sự nghĩ rằng trẫm sẽ mắc sai lầm dưới áp lực của hắn,

trẫm chỉ có thể nói Khánh Đế không hề mạnh mẽ như trẫm tưởng tượng."

Hoàng đế bình tĩnh nói: "Tất cả những điều đó, chỉ là trẫm dàn dựng cho người

Nam xem, hoặc có thể nói, là cho các ngươi xem mà thôi."

“Nếu Khánh quân thật sự dám xông thẳng về phía bắc, chẳng lẽ bọn chúng

không lo lắng sao cho Thượng Sam tướng quân nằm ngang trên eo của con rồng

này, còn có thế lực Đông Di thành?” Hoàng đế Bắc Tề hơi mỉa mai nói: “Nam

nhân kia có mắc bẫy của trẫm không? Trẫm không nghĩ vậy, song không ngờ

triều thần lại lần lượt nhảy vào.”

Vệ Hoa yên lặng một lát rồi thưa: “Cơn thịnh nộ của bệ hạ đủ chấn nhiếp

cõi lòng thần tử, thần chỉ lo có một số đại thần trong triều sẽ hiểu sai ý chỉ của

bệ hạ, dẫn đến liên lụy cho quan binh tiền tuyến.”

Chiến tranh luôn gắn liền với hậu cần, tướng quân tắm máu trên chiến

trường, đại thần đùa cợt thánh tâm sau lưng, thế sự vẫn hay như vậy. Hoàng đế

Bắc Tề mặt không đổi sắc, nhìn Vệ Hoa nói: “Vậy nên hôm nay trẫm mới triệu

ngươi đến, từ nay về sau bất kỳ ai dám theo ý trẫm dâng tấu chỉ trích Thượng

Sam tướng quân, đều trục xuất khỏi triều đình.”

Vệ Hoa trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ giữa lúc đại kẻ địch trước mắt, lẽ nào

triều đình lại chuẩn bị đón nhận một đợt biến đổi?

“Trẫm biết ngươi đang lo lắng điều gì. Không cần lo ngại quá, tình thế nguy

cấp đã thành hình, không thể là triều đình như xưa được. Lũ vô dụng chỉ biết

suy đoán tâm tư trẫm, bắt thì cứ bắt thôi, có ai dám hé răng?”

Hoàng đế Bắc Tề ngồi vào ghế rồng, quay đầu nhìn về phía rèm, thấy mẫu

hậu gật nhẹ đầu, bèn ngồi thẳng người, vẻ mặt âm trầm nói: “Từ hôm nay trở đi,

bất kỳ đại thần nào dám nói Đại tướng quân không trung thành, chém! Bất kỳ ai

làm lỡ việc quân nơi tiền tuyến, chém!”

“Ngươi không tồi. Thượng thư Bộ Binh cũng không tồi.” Hoàng đế Bắc Tề

nhìn thẳng vào mắt Vệ Hoa, nói: “Nếu lúc này các ngươi còn không dám lên

tiếng thay cho Thượng Sam tướng quân, e rằng trẫm cũng phải chém đầu các

ngươi. Khi quốc gia sắp mất, trẫm không thể để lại lũ vô dụng, cũng không thể

để lại người rảnh rỗi.”

Thân thể Vệ Hoa run rẩy, giờ mới hiểu Hoàng đế đã tin tưởng Thượng Sam

tướng quân từ lâu nên mới có thể bình tĩnh đối phó với tình thế căng thẳng

trước mắt. Nhưng cứ như vậy, ai trong triều đình Bắc Tề còn kiềm chế nổi

Thượng Sam Hổ ở phương nam? Nếu như hắn ta thật sự có ý đồ khác...

"Ngươi có thể hành quân đánh giặc không?" Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên mỉa

mai hỏi.

"Thần không rành quân sự."

"Trẫm cũng chẳng biết việc đấy. Đã thế, chuyện chiến tranh này vẫn phải

giao cho những người am hiểu đi làm. Trẫm đã dùng Thượng Sam Hổ, tất nhiên

sẽ kiên định sử dụng, kiên quyết không thay đổi." Hoàng đế Bắc Tề bình tĩnh

nói: "Từ hôm nay trở đi, quân sự dân sự bảy quận phía nam thống nhất giao cho

Thượng Sam tướng quân điều động, tập hợp lực lượng triều đình, hỗ trợ

Thượng Sam tướng quân kháng địch. Sẽ sớm ban chỉ dụ xuống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play