๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng nói của Thần Miếu rất bình tĩnh và lạnh lùng vang vọng khắp kiến

trúc.

Phạm Nhàn trước tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười phá lên. Tiếng cười

của y do ảnh hưởng của bệnh tật, vốn đã khàn đặc lại càng trở nên khô khan và

quái dị, nhưng y càng cười to hơn, tiếng cười vang vọng không ngừng trong

không gian trống trải, cuối cùng thậm chí y cười đến rơi nước mắt, không thể

nhịn được mà nằm ngửa ra sau.

Mặt gương phẳng lặng, âm thanh yên tĩnh, Thần Miếu dường như không

quan tâm đến kẻ du hành kỳ lạ này, tại sao y lại cười ngả nghiêng ở nơi trang

nghiêm như thế. Nó chỉ bình tĩnh chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn mới dừng cười, nằm trên nền đất lạnh

lẽo, biểu cảm bình tĩnh, mắt nhìn thẳng trần nhà, sau một lúc trầm mặc bèn nói:

"Ngươi thường tự xưng là Thần Miếu, xem ra sau hàng chục vạn năm, ngươi

thực sự tự cho mình là thần rồi."

Trong Thần Miếu không có tiếng đáp lại, chỉ có tấm gương bay lơ lửng đến

trên đầu y, lại mở ra và hiện lên cảnh tượng tận thế hủy diệt. Nhưng lần này tấm

gương dường như không hướng về thảo nguyên đại dương, mà là đối diện với

những con người chịu vô vàn khổ đau.

Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, biết Thần Miếu muốn dùng hình ảnh này để

tiến hành giải thích. Những hình ảnh vô thanh thực sự khiến người ta phải kinh

hãi, nhưng y không muốn xem, trực tiếp nói: "Tắt đi, cũng chẳng phải bức tranh

phong cảnh thực sự."

Tấm gương treo giữa không trung dần dần thu mình lại. Nó mất đi ánh sáng,

biến thành một cuộn trục thẳng, cuộn lại từ hai bên, dần khép lại hình ảnh. Sau

khi thi thể cháy đen biến mất, tấm gương biến thành một cây gậy rồi hình dáng

ông lão lơ lửng trong ánh sáng hiện ra.

"Nhắc lại, ta là người bảo vệ, không phải thần."

"Nếu ngươi không phải thần, làm sao có thể có phán đoán và hành động của

riêng mình?" Phạm Nhàn có vẻ mệt mỏi, nói chuyện đã lâu, xem qua cảnh vật

dòng thời gian khiến y như mang gánh nặng. Y gối đầu lên tay, bình tĩnh nhìn

ông lão trôi nổi trên đầu, hỏi: "Ngươi do nhân loại tạo ra, nay lại bắt đầu kiểm

soát sự phát triển của nhân loại, hành vi này phát triểndựa trên cơ sở lập trình

nào?"

"Bốn điều luật của Thần Miếu."

Phạm Nhàn ngữ điệu bình thản đáp: "Ngươi vẫn quen tự xưng là Thần

Miếu, đây là điều ta khó hiểu nhất."

"Điều luật thứ nhất, Thần Miếu không được làm tổn thương nhân loại, cũng

không được đứng nhìn nhân loại bị tổn thương mà không làm gì. Điều luật thứ

hai, Thần Miếu phải tuân theo mọi mệnh lệnh của nhân loại, nhưng không được

vi phạm điều luật thứ nhất. Điều luật thứ ba, Thần Miếu phải bảo vệ an toàn của

bản thân, nhưng không được vi phạm điều luật thứ nhất, thứ hai..."

Âm thanh của Thần Miếu vẫn chưa kết thúc, lông mày Phạm Nhàn đã nhíu

lại, bởi y cảm thấy ba điều luật này có vẻ quen thuộc, nhưng một số chi tiết

dường như khác với những gì mình nhớ.

"Điều luật thứ 0, Thần Miếu phải bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại

không bị tổn hại, các điều luật khác chỉ thành lập dưới tiền đề này."

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra những điều luật quen thuộc

này xuất phát từ đâu, chính là ba điều luật của robot trong tiểu thuyết phim ảnh

thế giới kia. Lúc này, y chợt nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ tới, như

anh chàng da đen đẹp trai kia và người máy còn đẹp trai hơn anh chàng da đen.

(Phim I, Robot do Will Smith đóng vai chính)

Hóa ra ở thế giới sau khi mình chết hoặc xuyên qua đó, khi văn minh phát

triển đến mức nào đó, ba định luật của Isaac Asimov thật sự được ứng dụng vào

thực tế. Nhưng khiến Phạm Nhàn cảm thấy lạnh sống lưng chính là điều luật

thứ không mà Thần Miếu nói.

Bảo vệ lợi ích tổng thể của nhân loại không bị tổn hại? Điều luật thứ 0 mà

Thần Miếu tuân theo lại là cái này sao? Xét theo bề ngoài đây là một điều luật

vĩ đại chính nghĩa biết bao nhiêu, nhưng Phạm Nhàn lại rất dễ dàng tìm thấy

nguy hiểm tiềm ẩn trong đó.

Chính vì có điều luật này tồn tại, nên Thần Miếu mới âm thầm kiểm soát sự

phát triển văn minh nhân loại, mới chú ý đến Diệp Khinh Mi thoát khỏi Thần

Miếu, thậm chí cuối cùng không ngại vi phạm Điều luật thứ nhất và thứ hai,

trực tiếp liên thủ với Hoàng đế để xóa sổ Diệp Khinh Mi.

Điểm then chốt và đáng sợ nhất trong Điều luật thứ 0, chính là cụm từ "lợi

ích tổng thể của nhân loại". Vấn đề là, lợi ích tổng thể của nhân loại do ai quyết

định? Thế giới và xã hội nào mới thực sự phù hợp với lợi ích tổng thể của nhân

loại? Trong mắt Thần Miếu, nếu nhân loại tiếp tục theo con đường cũ, dẫn đến

xuất hiện vũ khí nóng, thậm chí vũ khí công nghệ cao hơn, sẽ chỉ đem lại sự

hủy diệt cho toàn nhân loại. Tất nhiên Thần Miếu cho rằng điều đó không phù

hợp với lợi ích tổng thể của nhân loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play