๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sức khỏe của Phạm

Nhàn, thậm chí có ý định quay trở lại phương nam, nhưng bị Phạm Nhàn lạnh

lùng cương quyết ngăn cản . Bởi y hiểu rõ, nếu không thể tìm một mạc đến

Thần Miếu mơ hồ kia, y không biết sau này có còn can đảm như vậy nữa hay

không. Hơn nữa, kinh mạch trong người y rối loạn, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ở

cung điện phương nam chữa thương, nếu không tìm được Ngũ Trúc thúc ở Thần

Miếu, quay về phía nam cũng vô nghĩa.

Điều khiến Phạm Nhàn càng có niềm tin là thông qua quyển sách pháp thuật

nhỏ mà Khổ Hà đại sư để lại, y có thể cảm nhận rõ ràng, càng đi về phía bắc thì

nồng độ thiên địa nguyên khí càng cao, theo việc tu luyện không ngừng nghỉ,

biển khí sau lưng núi Tuyết Sơn của y dần có dấu hiệu tích tụ ổn định, bỏ cuộc

lúc này thật đáng tiếc.

Trong lúc này, với cả ba người, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đây là

cuộc đua tốc độ, một cuộc đua giữa bệnh tình và thương tích của Phạm Nhàn

với khoảng cách đến Thần Miếu. Phạm Nhàn cảm nhận nếu thực sự tìm được

Thần Miếu, chắc chắn vết thương trong người sẽ khá hơn rất nhiều.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đều biết dưới vẻ bề ngoài ôn hòa của

Phạm Nhàn là tính cách cứng đầu, nên cả hai chỉ biết im lặng tuân theo ý kiến

của y. Có điều, hai người bạn vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn,

đặc biệt là vào ban đêm, nghe những cơn ho đau đớn khan của y, ai có thể ngủ

yên?

Chính vào ban đêm yên tĩnh ấy, Hải Đường lẻn vào túi ngủ của Phạm Nhàn,

nhẹ nhàng xoa bóp ngực bụng cho y, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm vùng

lạnh giá ấy. Hai cơ thể âu yếm, thân mật bám sát vào nhau, nhưng không hề có

ý nghĩ nam nữ nào, chỉ siết chặt lấy nhau như hai chú heo con sưởi ấm cho

nhau.

Tất nhiên Vương Thập Tam Lang nhận ra điều này nhưng không hề có phản

ứng gì. Hắn chỉ tăng tốc hành trình lên phía bắc, dẫn đầu đoàn xe chó kéo, lợi

dụng khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cố gắng hết sức lao nhanh trên đường.

o O o

"Còn bao xa nữa?" Trong không gian ngừng tuyết vẫn có gió, Vương Thập

Tam Lang hô về phía trước trên chiếc xe đầu tiên, tiếng vọng khắp cánh đồng

tuyết.

Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Vương Thập Tam Lang đứng trên xe trượt tuyết,

áo da phấp phới theo gió, không nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm tiểu tử này

cũng oai phong quá nhỉ, dám đứng trên xe chó kéo giữa thời tiết rét mướt này,

nhất là kết hợp với đôi kính râm, trông rất giống những chàng trai chơi môn thể

thao mạo hiểm trên thế giới kia.

Lấy ra la bàn và bản đồ từ trong ngực áo, Phạm Nhàn nằm trong vòng tay

Hải Đường, ho nhẹ hai tiếng rồi cẩn thận xác định hướng đi. Xe chó kéo lên

xuống trên tuyết khiến y hơi khó quan sát. Sau một hồi suy nghĩ, y mệt mỏi nói:

"Nhiều lắm cũng chỉ còn mười lăm ngày nữa."

Khi Phạm Nhàn mở bản đồ ra, Hải Đường quay mặt đi chỗ khác. Đây không

phải lần đầu Phạm Nhàn lấy bản đồ ra, lúc đầu y chỉ dựa vào trí nhớ siêu phàm

để chỉ đường, nhưng sau khi bệnh nặng, y buộc phải lấy bản đồ ra xem, thế

nhưng Vương Thập Tam Lang và Hải Đường vẫn cố tình tránh nhìn.

Bởi vì đó là yêu cầu của Phạm Nhàn, cũng là lời thề trước khi ba người lên

đường tìm Thần Miếu, Phạm Nhàn yêu cầu Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang không được tiết lộ vị trí Thần Miếu cho bất kỳ ai, bởi y có thể đoán ra

rằng một khi vị trí Thần Miếu bị lộ, một khi những thứ trong đền thờ rơi vào tay

người đời, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian này.

Giống như những bí kíp võ công mà mẫu thân Diệp Khinh Mi mang ra ngày

xưa, giống như cái rương kia, nếu trong đền còn nhiều hơn thế nữa, thiên hạ này

sẽ ra sao? Phạm Nhàn không hy vọng thế giới này biến thành nơi cao thủ đầy

trời, súng điện từ nổ vang khắp nơi, các cường giả cứ đánh nhau là rung chuyển

cả trời đất, nguyên khí hỗn loạn, thế thì bá tánh làm sao sống nổi?

o O o

Hành trình không cô đơn vì có bạn đồng hành nhưng cực kỳ vất vả. Nỗi vất

vả ấy không thể diễn tả bằng lời, bởi nó nằm ở cái lạnh, cảm giác tê tái, vô biên

vô tận, dường như cả đời không thay đổi màu trắng của tuyết.

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, đồng bằng tuyết phẳng lặng dần dần

sống động hơn, địa hình trở nên phức tạp hơn, ánh nắng ngày càng u ám, nhiệt

độ xuống thấp đến mức con người khó có thể chịu đựng, may là bão tuyết vẫn

chưa quay lại.

Phía chân trời phương bắc, bỗng nhiên nhô lên một ngọn núi cao, một dãy

núi tuyết trắng xóa!

Dường như từ khi trời đất mở ra, ngọn núi tuyết hùng vĩ này đã hiên ngang

đứng sừng sững nơi đây, lạnh lùng và bình lặng chờ đợi những người lữ khách

dũng cảm đến bái vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play