๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Thập Tam Lang đứng trên lớp thảm lông dày cộm ngoài cửa, phủi

tuyết trên người xuống, cởi những lớp khăn quấn quanh mặt, đôi môi lạnh cóng

nói một cách gọn gàng: "Xong rồi, đi ngủ thôi."

Hải Đường phụ trách mọi việc sinh hoạt, cuối cùng cô gái cũng được Phạm

Nhàn biến thành bà chủ gia đình. Còn Vương Thập Tam Lang phụ trách đàn

chó và công việc dựng lều, phòng vệ. Câu nói của hắn ám chỉ những cái chuồng

trú ẩn gió tuyết cho đàn chó đã sắp xếp xong.

Xét về khổ cực, công việc của Vương Thập Tam Lang vất vả hơn. Phạm

Nhàn liếc mắt, nói với hắn: "Từ sáng mai, ngươi phụ trách cho lũ chó ăn."

Vương Thập Tam Lang gật đầu, ngồi xuống bên lò than, cầm lấy bát canh từ

Hải Đường, uống từng ngụm nhỏ. Thanh kiếm bên hông kéo trên mặt đất, toát

ra mùi máu nhè nhẹ.

"Phải luyện tập không ngừng, nhưng nơi này quá lạnh, đừng cố quá sức."

Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lo lắng. Những ngày qua, Vương Thập Tam Lang

cực kỳ cường hãn luyện kiếm trong bão tuyết, sử dụng tiềm lực bản thân chống

lại thiên nhiên, khiến Phạm Nhàn và Hải Đường lo lắng.

Họ biết Vương Thập Tam Lang có áp lực phải mau chóng phục hồi hay tu

luyện kiếm bằng tay trái, nhưng Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của hắn.

"Lúc trước ta tìm thấy một hang thỏ tuyết nhưng quá sâu, nên ta giúp chúng

nó đuổi thỏ ra ngoài." Vương Thập Tam Lang đặt bát xuống, xoa mặt: "Tiện thể

hoạt động cơ bắp. Nếu cứ tiếp tục đông cứng thế này, ta sợ mình sẽ thành khối

băng mất."

"Có vẻ ngày mai bữa ăn sẽ được cải thiện." Phạm Nhàn che miệng ho hai

tiếng, cười nói, y nhận ra tình cảm của Vương Thập Tam Lang với bầy chó ngày

càng tốt, chỉ sợ về sau y sẽ phải thuyết phục thêm một người nữa.

Y chợt nhận ra Hải Đường có vẻ khác thường, hôm nay ít nói bất thường,

mặt luôn đỏ ửng, lông mày nhíu lại lo âu. Y không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đang

suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?"

Hải Đường nhíu mày , liếc mắt nhìn y mà không nói gì.

Trong khi đó, Vương Thập Tam Lang bên cạnh ngẩn ra rồi hiếm khi mỉm

cười, buộc lại khăn quanh mặt rồi đi ra ngoài lều.

Phạm Nhàn chợt hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Người sống sao có thể

bị nín tiểu đến chết được à?"

Lời thô lỗ nhưng nói trúng tâm trạng của Hải Đường, đôi mắt cô liếc qua vẻ

tức giận.

Phạm Nhàn tính toán mọi thứ, thậm chí từ hai năm trước đã quyết định phải

kéo theo Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, vì y hiểu rõ rằng chuyến đi kéo

dài, đêm đen vô tận sẽ như thời gian nằm bệnh trước đây, khiến con người phát

điên. Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân có thể chịu đựng đến khi Thần Miếu xuất

hiện dưới ánh mặt trời, không phải vì dám ăn thịt người, mà là vì có nhau làm

đồng đội, trên hành trình nguy hiểm, bạn đồng hành là yếu tố quan trọng nhất.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn bỏ sót một số chi tiết sinh hoạt. Y và Vương Thập

Tam Lang không quan tâm, đi tiểu bất cứ đâu cũng được, không nghĩ tới phải

thêm gánh nặng xây nhà vệ sinh riêng trên tuyết đồng. Trước đây tuy lạnh

nhưng chịu được, những ngày gần đây trời lạnh hơn, đi vệ sinh ngoài trời cũng

khó khăn hơn.

Vương Thập Tam Lang đi ra ngoài tất nhiên là để riêng tư cho Hải Đường.

Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Nếu không có y cái bình thuốc nhà

ngươi này thì đâu có bất tiện như thế này."

Phạm Nhàn im lặng, khẽ mỉm cười. Trong ba người, sức khỏe của y yếu

nhất, nếu phải ra ngoài gió tuyết bây giờ chắc sẽ bị đông cứng ngay lập tức. Y

cười khẽ: "Thập Tam Lang đi riêng, tất nhiên hiểu mối quan hệ của chúng ta với

nhau, sao phải để ý đến điều đó?"

o O o

Vẫn là đêm u ám giá lạnh. Lửa trong lò than do thiếu củi lớn nên vẫn yếu ớt,

gió tuyết ngoài lều vẫn gào thét dữ dội. Trong bóng tối không có gì nguy hiểm,

nhưng cái lạnh của trời đất chính là nguy hiểm lớn nhất. Ba chiếc túi ngủ đặt

hình chữ cái đinh bên lò than, ba người trẻ trong túi ngủ mắt mở to không chịu

ngủ.

Đã lê bước một tháng trên tuyết đồng, không có hoạt động giải trí nào cả,

chỉ có đi đường và ngủ, thực sự chán ngắt. Cả ba đều ngủ no rồi, nếu không

phải vì sức yếu chắc Phạm Nhàn đã hối hận vì đem theo Vương Thập Tam

Lang, để y có thể ôm Hải Đường tâm sự những điều ngọt ngào đã lâu chưa từng

nói, thưởng thức hạnh phúc của đôi lứa.

Suốt mấy chục ngày đêm lúc chưa ngủ, ba người đã nói hết những gì nên

nói, thậm chí cả chuyện Vương Thập Tam Lang đái dầm thuở nhỏ cũng bị Phạm

Nhàn đào bới ra. Vậy nên ba người chỉ biết mở to mắt, nghe tiếng gió tuyết

ngoài lều, coi đó là thưởng thức âm nhạc.

Không biết im lặng bao lâu, Phạm Nhàn bỗng nói: "Năm xưa những người

đến đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, chắc đã chết hết mất hơn nửa.

Ba chúng ta còn có thể chống cự cũng coi như phi thường rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play