๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tính

mạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chém

hơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúng

lúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.

Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mình

càng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩn

thân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.

Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khí

của y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bình

nước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.

Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường như

cảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìn

mình.

Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánh

cửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.

Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôi

mắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quen

thuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối.

"Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân nói.

Đứng phía sau hòn giả sơn, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn trong mật thất, trong

lòng Ngôn Băng Vân trăm mối tâm tư dậy sóng. Chỉ cần liếc mắt, hắn biết ngay

lúc này Phạm Nhàn không còn chút sức kháng cự. Hắn im lặng một lát rồi nói:

"Đừng quên, dù sao ta cũng lớn lên trong khu vườn này, mặc dù từ nhỏ phụ thân

đã cấm ta leo lên hòn giả sơn này, nhưng ngươi cũng biết, trẻ con vốn hay tò

mò, làm sao có thể không trèo lên.

"Hòn giả sơn này quá lớn, năm ấy khi lần đầu vào nhà ngươi, ta đã cảm thấy

có điều kỳ lạ, đã nói với phụ thân ngươi vài lần nhưng hắn không tin. Quả

nhiên, ta có thể phát hiện ra điểm bất thường, chắc chắn ngươi cũng có thể phát

hiện." Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nhếch môi cười nói.

Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong hòn giả sơn của phủ tử tước Ngôn Nhược

Hải. Kinh đô có gió bão thế nào, nhưng hắn trốn trong nhà Ngôn Băng Vân, ai

có thể nghĩ ra được điểm này? Nếu Ngôn Băng Vân không đột nhiên nảy sinh ý

tưởng, mở cửa phòng trốn tìm của thời thơ ấu, chắc chắn Phạm Nhàn được

Ngôn Nhược Hải giúp đỡ đã có thể an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

"Phụ thân cũng không biết ta đã khám phá ra bí mật của hòn giả sơn này."

Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu nói: "Nếu không, chắc hẳn người đã chọn nơi thích

hợp hơn để giấu ngươi."

"Thôi được rồi." Phạm Nhàn thở dài mệt mỏi nói: "Ta nói cả đời mình may

mắn khác thường rồi cũng đến lúc xui xẻo, hóa ra lại ứng nghiệm ở hòn giả sơn

này."

Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây ta đã nói với phụ thân,

đây là việc nội bộ triều đình, không thể vì tư tình mà bỏ qua, nhất là... đại nhân

ngài. Vì đại cuộc đất nước, ta không thể để ngài sang Bắc Tề."

“Ta không đi Bắc Tề, chỉ muốn đi du lịch Thần Miếu, có thể thương lượng

được không?" Phạm Nhàn nhe răng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân nhìn qua hòn giả sơn, thấy Phạm Nhàn đứng sau cánh cửa

vương tuyết đọng rêu xanh, sắc mặt vô cảm, nhưng trong lòng đang suy nghĩ

điều gì đó. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi biết quá nhiều chuyện. Đừng quên, ta ở

bên đại nhân nhà ngươi nhiều năm, việc về Nội Khố ta cũng biết đôi chút. Hơn

nữa, những năm gần đây, ngươi dời trọng tâm sang Bắc Tề, Phạm Tư Triệt hiện

ở Thượng Kinh thành, nếu nói trước kia ngươi không có ý định phản bội triều

đình dời sang Bắc Tề, sao ta có thể tin được?"

Phạm Nhàn ho nhẹ, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng là con dân Đại Khánh,

lại có ước định với bệ hạ, nếu như lần này bệ hạ sống sót, không thanh trừng bề

tôi, tất nhiên ta cũng không đoạn tuyệt với triều đình đứng về phía Bắc Tề. Điều

này xin ngươi an tâm."

Ngôn Băng Vân nói, giọng thấp và hơi giận dữ: "Chuyện liên quan đến quốc

gia đại sự, sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng, sao ta có thể an tâm? Ta không

quan tới tới ước định kỳ lạ giữa ngươi và bệ hạ, nhưng nếu tương lai có biến cố,

ngươi sống sót rời Đại Khánh đến Thượng Kinh thành, ai biết ngươi có phát

cuồng làm những việc đáng ghê tởm ấy không."

"Đáng ghê tởm? Ngươi nói bán bí mật nội cung cho Bắc Tề, hay dẫn quân

Tề xâm phạm Đại Khánh?" Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Người sống trên đời cần

giữ lời hứa. Chỉ cần bệ hạ tuân thủ cam kết, những việc ấy đương nhiên không

xảy ra... Chắc ngươi biết, lần này vào cung ám sát chỉ là cuộc chiến nhỏ, ta chưa

huy động toàn bộ sát khí."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play