๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn cách Hoàng đế rất gần, giữ nguyên tư thế bước nhỏ, đùi phải

hơi thụt lùi, toàn thân duy trì một đường nét hoàn hảo, không lộ chút sơ hở nào,

tạo cảm giác không thể tấn công.

Có điều, trong tay y cầm thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, chung quy y vẫn

chẳng phải Tứ Cố Kiếm, chuôi kiếm này không phải chính bản thân y mà gắn

liền với thân thể, giờ đây lại như một nét chữ vô cùng xinh đẹp nhưng thừa một

nét phác.

Dòng chân khí cuồng bạo như Đại Giang dâng trào từ Đại Ngụy Thiên Tử

kiếm. Máu tươi bắn tung tóe từ Hổ Khẩu của Phạm Nhàn, nhưng y không rút

kiếm, vì y biết lúc này là thời khắc quyết định ý chí chiến đấu, ý chí tái chiến,

không thể để kẻ địch chiếm lấy. Vẻ lạnh lùng trong mắt y càng lúc càng sâu

đậm, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu dồn dập tuôn ra.

Phạm Nhàn dũng cảm không rút kiếm, có điều, Hoàng đế bệ hạ rút tay lại.

Đại Ngụy Thiên Tử kiếm bị uốn cong đến cực hạn như một tia chớp bật dậy,

như roi quất lại, chém về phía mặt Phạm Nhàn. Trong con ngươi Phạm Nhàn có

thể thấy rõ ràng một vầng kiếm quang sáng lóa tới cực điểm.

Lớp băng giá trên nửa cây kiếm cũng vỡ vụn theo đòn đánh ấy, nổ tung trên

thân Đại Ngụy Thiên Tử kiếm, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, phát nổ giữa

Hoàng đế và Phạm Nhàn!

Phạm Nhàn thét lên, buông lỏng bàn tay, cổ tay hạ xuống nhanh như chớp,

nắm ngược chuôi kiếm, dưới chân liên tục đạp tám bước trên mặt tuyết, nhảy

ngược lên mái hiên vàng, ngửa đầu muốn lui.

Nhưng vừa ngửa đầu lên, tất cả sự chuẩn bị phòng ngự hoàn hảo trước đó

của y đều tan biến, thân pháp rối loạn một hồi.

Bóng dáng Hoàng đế lao tới như cơn gió gào thét, tập kích thẳng vào Phạm

Nhàn, đơn giản là vung một quyền, trực tiếp đánh vào ngực Phạm Nhàn!

Một quyền dường như nhẹ nhàng ấy đánh bay Phạm Nhàn, biến y thành một

bông tuyết lơ lửng trên trời, bay lả tả, đau thê thảm, thân thể vô lực lộn ngược

bảy tám vòng trên không trung, lướt qua gần chục trượng trên khoảng sân

hoang phế đầy cỏ tuyết, rốt cuộc rơi xuống đất tuyết ở nơi rất xa, làm vỡ vụn

hàng chục cỏ khô.

Phạm Nhàn ôm ngực, phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn kiên cường đứng

vững, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế đang ở xa xa.

Không ai có thể tự nhiên bay lượn trên không vài chục trượng như thế, cho

dù là vương đạo sát quyền của Hoàng đế, sức mạnh kinh khủng đến nỗi khiến

người ta không thể kháng cự cũng không thể đánh bay một người vài chục

trượng như vậy.

Bởi vì cơ thể có trọng lượng, không thể thật sự nhẹ tựa bông tuyết được.

Năm xưa trên Đại Đông sơn, cho dù Tứ Cố Kiếm bị Khánh Đế đấm bay, lão

cũng lăn ra khỏi Khánh Miếu Đại Đông sơn như một tảng đá, đập mạnh vào quả

chuông kia, thảm thiết vô cùng.

Nhưng ai có thể bay trên không xa đến vậy như Phạm Nhàn - thực sự giống

như bông tuyết.

Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn đôi giày nắm trong tay, nhìn mũi kim loại lạnh

lẽo phản chiếu ánh sáng nhô ra trên mũi giày, khẽ nhíu mày. Lúc trước ngài

đánh một quyền vào ngực Phạm Nhàn, ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn bị đánh

bay, y còn có ý định đánh đổi tính mạng, cực kỳ âm hiểm tung ra một cước từ

dưới vạt áo, mũi chân chính là mũi kim loại này, rõ ràng đã thấm độc.

Hoàng đế ném chiếc giày xuống tuyết, mở mắt nhìn Phạm Nhàn đang gắng

gượng đứng lên ở đằng xa, nói: "Tiểu thủ đoạn không thể làm nên việc lớn."

Phạm Nhàn ho hai tiếng, ho ra máu, hơi khó nhọc lấy từ trong ngực áo ra

một miếng thép mỏng, ném xuống tuyết dưới chân, nói: "Nhưng tiểu thủ đoạn

có thể cứu mạng."

Trên mặt thép đã in lên một dấu nắm đấm, nhưng kỳ lạ là, không phải dấu

đấm của Hoàng đế, mà là dấu in ngang mặt sau bàn tay.

Khi nắm đấm Vương Đạo của Hoàng đế sắp đánh tới ngực Phạm Nhàn,

ngoài cú đá âm hiểm từ dưới vạt áo, cánh tay trái Phạm Nhàn trong gió tuyết tự

nhiên trượt nhanh xuống trước người, che chở chỗ hiểm.

Nhưng Đại Phách Quan của y sao chống nổi một quyền vương đạo thực lực

tông sư của Hoàng đế, bị phá vỡ thế phòng thủ, nắm đấm Hoàng đế áp bách bàn

tay y, cuối cùng vẫn mạnh mẽ đập vào ngực y, nên mới để lại dấu in ngang mặt

sau bàn tay.

Ngực có mảnh sắt che chắn, cuối cùng huy động nội lực trong tiểu chu thiên

bảo vệ tâm mạch, cộng thêm bàn tay làm bước đệm, khiến Phạm Nhàn vẫn giữ

được mạng nhỏ dưới một quyền kinh khủng đó.

o O o

Cuộc chiến giữa hai cha con Khánh Đế và Phạm Nhàn, chỉ mới bắt đầu

trong chớp mắt đã cách xa nhau mấy chục trượng, nhìn qua màn tuyết gió, đã rõ

thắng bại. Cho dù Phạm Nhàn chuẩn bị kỹ càng đến đâu, chênh lệch thực lực

quá lớn, chỗ thần diệu Đại tông sư không thể bù đắp bằng nỗ lực.

Từ giây phút rút kiếm, Phạm Nhàn liên tục sử dụng pháp môn mượn thế

Thiên Nhất đạo, kiếm pháp tinh diệu tự nhiên học từ Hải Đường, cuối cùng

tuyết đông thành sương, dùng tư thế Đại Phách Quan của Diệp gia để tung ra,

kết hợp bốn chiêu kiếm Thiên Nhất đạo thành một chiêu sát thủ tuyệt đỉnh của

Tứ Cố Kiếm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play